Nói thật thì con người Đào Kiên không giống như tên gọi, vóc dáng không bằng Tô Tuệ Vân, dung mạo không bằng Tô Tuệ Anh, sắc đẹp chỉ có thể xem như hạng trung, nhưng đối với Hoắc Anh Tú mà nói lại thắng về sự tươi mới.
Một trăm phụ nữ sẽ có một trăm loại mùi vị, thứ Hoắc Anh Tú ham muốn chính là kɧoáı ©ảʍ không giống nhau kia.
Lúc này, Đào Kiên đang tóc tai cùng quần áo không chỉnh tề, ngồi trên người Hoắc Anh Tú, điên cuồng nhanh chóng vận động, chiếc eo nhỏ nhắn như con rắn nước, trong miệng phát ra tiếng ngâm nịnh nọt yêu kiều, là đàn ông nghe thấy đều sẽ mềm nhũn xương cốt, trong lòng sục sôi.
Hoắc Anh Tú không thể không thừa nhận, cô trợ lý mới này của anh ta, tuy dung mạo không được tính là thượng thừa nhưng về chuyện nam nữ tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ, từng tiếng thở gấp yêu kiều phát ra từ mũi tuyệt đối là êm tai mất hồn nhất mà anh ta nghe được trong số các phụ nữ anh ta đã qua lại.
Hai người đang tăng ca làm việc với khí thế ngút trời, lúc này đột nhiên điện thoại của Hoắc Anh Tú vang lên.
Hoắc Anh Tú cầm lấy điện thoại vừa nhìn thấy là Tô Tuệ Vân gọi liền không suy nghĩ ném lên bàn.
Lúc này hắn nào có tâm tình quan tâm đến Tô Tuệ Vân, lúc này hắn chỉ muốn cùng Đào Kiên cùng nhau vui vẻ, sung sướиɠ đê mê.
Nhưng Tô Tuệ Vân thấy đầu kia không có ai nghe máy, sao có thể dễ dàng bỏ qua, liền gọi liên tục.
Điện thoại trên bàn vẫn kêu không ngừng, cuối cùng Đào Kiên không nhịn được, chu cái miệng nhỏ ra không vui nói: “Giám đốc, rốt cuộc là ai gọi cho anh vậy, có phải là người phụ nữ khác hay không?”
“Là em gái gọi tới, không cần quan tâm đến cô ta.”
Hoắc Anh Tú mở miệng, nói dối thành thần.
“Thật sao?”
Đào Kiên sao có thể tin được, tiếp tục lắc lư eo nhỏ, nói: “Nếu là em gái anh gọi tới, vậy thì tắt máy đi, đỡ bị cô ta làm ồn muốn chết.”
Nói xong, đưa tay ra cầm lấy điện thoại của Hoắc Anh Tú, muốn tắt đi.
“Đừng làm loạn!”
Sắc mặt Hoắc Anh Tú trầm xuống, vội vàng đoạt lấy điện thoại trong tay Đào Kiên về.
Nếu như tắt điện thoại của Tô Tuệ Vân, với tính cách ngang ngược không nói lý của Tô Tuệ Vân, quay về không chừng anh ta có xin lỗi thế nào, Tô Tuệ Vân cũng chưa chắc sẽ tha cho anh ta.
Đào Kiên bất mãn hừ một tiếng: “Còn nói không phải là người phụ nữ khác, ngay cả tắt máy của cô ta cũng không dám, giám đốc, thời gian tăng ca hết rồi, em phải tan làm.”
Nói xong liền rút ra khỏi thân thể Hoắc Anh Tú, sau đó bắt đầu tức giận nhặt áo cùng váy lên, giận dữ mặc lên người.
Hoắc Anh Tú đang chơi cao hứng, sao có thể bằng lòng dừng lại, để cô ta đi.
Một tay kéo lấy Đào Kiên vào lòng, dỗ dành: “Được, được rồi, anh tắt máy là được chứ gì, tâm can bảo bối ơi, em không thể phủi mông rời đi như vậy được, hôm nay anh nhất định phải cho em biết sự lợi hại của anh.”
Nói xong, một tay bỏ pin điện thoại ra, điện thoại không còn pin nữa lập tức tắt máy, tất cả chuông reo lập tức dừng lại.
Đầu dây bên kia Tô Tuệ Vân vừa thấy điện thoại của Hoắc Anh Tú đột nhiên tắt, lập tức giận dữ giậm chân.
Bà Tô thấy vậy vội vàng tìm lý do cho Hoắc Anh Tú, nói: “Đừng vội, có thể là Nhất Phong không mang theo người, hơn nữa điện thoại đột nhiên hết pin, vậy nên mới tắt máy.”