Giang Chu gật đầu, không nói nhiều, ôm lấy hoa, đi khỏi tiệm bán.
Giang Chu đi đến tiệm thuốc gần đó, nói với nhân viên tiệm thuốc: "Bán cho ta một ít bông gòn, thuốc sát trùng và làm lành vết thương."
Giang Chu vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng ngay lập tức lấy ra thuốc từ trong quầy, trên tay cầm một băng dán và thuốc, còn có một bịch bông gòn, đưa tới trước mặt Giang Chu .
"Tiên sinh, thứ ngài muốn đã được chuẩn bị xong."
" Được, cám ơn."
Giang Chu nhận lấy túi từ nhân viên cửa hàng, trả tiền xong liền hướng về phía tiệm bán hoa đi tới.
Giang Chu mang theo một túi thuốc trở lại tiệm hoa, Tô Bảo Nhi lúc này đang ngồi ngây ngẩn trên ghế mây dưới giàn hoa, nhìn chậu hoa hồng đỏ tươi đẹp trước mặt, sau khi nghe thấy tiếng vang Tô Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Giang Chu.
"Giang thúc thúc! Tại sao thúc quay trở lại vậy?" Tô Bảo Nhi thấy Giang Chu lập tức nở nụ cười rực rỡ hỏi, gương mặt bởi vì hưng phấn mà ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Giang Chu nhìn bộ dáng Tô Bảo Nhi như vậy, trong lòng khẽ nhúc nhích, hắn cũng không rõ ràng vì sao lại vậy, có lẽ là do hắn có ấn tượng tốt với cô bé.
"Vừa rồi, thúc bận đi mua một ít thuốc mang lại."Giang Chu cười nói, hắn đặt thuốc trong tay lên bàn sau đó đi tới ngồi cạnh Tô Bảo Nhi: "Bảo Nhi, cho chú nhìn vết thương của con một chút xem còn đau không?"
"Không đau."Tô Bảo Nhi lắc đầu nói: "Cám ơn Giang thúc thúc, hiện tại cháu đã tốt hơn rất nhiều."
Giang Chu trong lòng thở dài một cái. Vết thương ở chân bản thân hắn nhìn còn thấy đau, tiểu cô nương lại chịu đựng không nói.
Giang Chu đứng dậy lấy bông gòn và bình sát trùng vết thương nói: "Hừm, để chú giúp con xử lý vết thương."
Tô Bảo Nhi lễ phép gật đầu: "Da vâng."
Giang Chu lấy bông gòn cùng thuốc sát trùng, khe khẽ lau chùi vết thương trên đùi Tô Bảo Nhi, động tác của hắn vô cùng ôn nhu, giống như sợ làm đau Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi cảm thấy trên chân vô cùng đau đớn, nhưng nhìn động tác của Giang Chu cô bé không kêu đau, bởi vì Tô Bảo Nhi biết rõ nếu như biết cô bé đau, Giang thúc thúc chắc chắn sẽ đau lòng.
Tô Bảo Nhi lẳng lặng nhìn Giang Chu, trong lòng vô cùng ấm áp.
"Có phải rất đau hay không ?" Lúc này, Giang Chu nhìn về phía Tô Bảo Nhi, phát hiện trên mặt cô bé lộ ra vẻ đau đớn, quan tâm hỏi.
Tô Bảo Nhi liền vội vàng lắc đầu nói: "Không đau, không hề đau."
Giang Chu nghe vậy, cười một tiếng: "Vậy chú tiếp tục giúp cháu lau nhá."
Tô Bảo Nhi gật đầu, không nói gì thêm. Tô Bảo Nhi nhìn Giang Chu, cô bé cảm thấy Giang Chu giống như một người cha, trên người của chú luôn lộ ra sự thân thiết, giúp người khác cảm thấy an tâm.
Giang Chu kiên nhẫn tiếp tục giúp tiểu nữ hài băng bó vết thương.
Vừa dùng bông gòn chấm lấy một ít thuốc lành vết thương bôi lên vết thương củ cô bé, sau đó nhẹ nhàng thổi, khi thấy vết thương đã không còn chảy máu, Giang Chu mới ngừng lại.
Mà bên cạnh,Trần Minh Hà mới vừa từ bên trong đi ra, cũng nhìn thấy cảnh vừa mới phát sinh, nhìn thấy Giang Chu vậy mà tỉ mỉ chiếu cố Tô Bảo Nhi như thế, nội tâm của nàng vô cùng chấn động.
"Hắn vậy mà tỉ mỉ, ân cần như vậy." Trần Minh Hà thấp giọng, lẩm bẩm nói.
Trần Minh Hà nhìn bóng lưng Giang Chu lâm vào trầm tư, độ hảo cảm trong lòng nàng đối với Giang Chu cũng tăng lên không ít.
Lúc trước, nàng cảm thấy Giang Chu là người xấu. Nhưng bây giờ xem ra, là do mình nghĩ quá nhiều rồi . Giang Chu giúp Tô Bảo Nhi xử lý vết thương xong liền đứng lên nói với Tô Bảo Nhi: "Được rồi, nhưng mà những ngày sau phải tiếp tục bôi thuốc thì mới tốt được , là một tiểu cô nương nên không thể để lại sẹo trên cơ thể, cháu cầm thuốc về đi."
"Cám ơn Giang thúc thúc!"Tô Bảo Nhi nhận lấy thuốc trong tay Giang Chu, ngọt ngào nói.
"Không khách khí."Giang Chu cười nói, sau đó Giang Chu liền đi ra khỏi cửa hàng, khi đi tới bên ngoài Giang Chu quay đầu lại, hướng về phía Tô Bảo Nhi phất tay, sau đó ra khỏi tiệm bán hoa.
Tô Bảo Nhi nhìn bóng lưng Giang Chu rời đi, ngay sau đó liền lập tức nhảy khỏi ghế, nhìn Trần Minh Hà cười nói:” Dì Trần, cháu có thể về nhà mình á..., cháu đi trước đây."
Nói xong Tô Bảo Nhi nhanh chóng chạy khỏi tiệm bán hoa.
Trần Minh Hà nhìn theo Tô Bảo Nhi, khóe miệng mỉm cười, tâm tình của nàng cũng trở nên vui hơn rất nhiều.Khi Tô Bảo Nhi ra ngoài tiệm, nhìn thấy Giang Chu vẫn chưa đi xa, cô bé lập tức bước nhanh chạy tới, hô: "Giang thúc thúc, chờ một chút."
"Thúc thúc, chú có thể tiễn cháu về nhà được không? Thúc thúc, hôm nay chú giúp con nhiều như vậy, mẹ nói làm người phải biết cảm ơn người khác, cho nên con muốn mời chú đến nhà chúng ta uống nước."Tô Bảo Nhi mắt tròn xoe đáng yêu hỏi.
Giang Chu lắng nghe Tô Bảo Nhi, trong lòng cũng vui tươi hớn hở. Nha đầu này quả thực vô cùng đáng yêu, thật giống như một tiểu tinh linh, khiến cho mọi người không yêu thích không được. Hơn nữa trong lòng hắn cũng không biết vì sao, cũng muốn đưa bé gái trở về nhà, dường như có một cảm giác vô hình đang dẫn dắt hắn.
"Vậy chú liền cung kính không bằng tuân mệnh."Giang Chu nói xong liền cùng Tô Bảo Nhi đi về phía trước, mà Tô Bảo Nhi cũng theo cạnh Giang Chu.
Hai người bước trên đường, Tô Bảo Nhi nắm chặt y phục của Giang Chu, Giang Chu bị tiểu nha đầu kéo đi, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nhìn Tô Bảo Nhi. Rất nhanh, hai người đã đi đến lầu dưới của nhà Tô Bảo Nhi.
"Thúc thúc, đến rồi nha." Tô Bảo Nhi kéo áo Giang Chu, ngẩng đầu nhìn hắn nói.
Giang Chu nghe vậy, cúi đầu nhìn đến tiểu nữ hài, thấy trên trán cô bé có một tầng mồ hôi hột, hắn vươn tay giúp cô bé lau sạch.
"Đi thôi." Giang Chu cười, gật đầu.
" Được a ! Cám ơn Giang thúc thúc!"Tô Bảo Nhi cười rộn ràng nói.
Nói xong, Tô Bảo Nhi buông áo Giang Chu, bản thân sau đó liền hướng về thang lầu phía trên chạy lên, Giang Chu nhìn đến hành động của Tô Bảo Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức bước nhanh đi theo Tô Bảo Nhi, sau liền đỡ Tô Bảo Nhi đi qua cầu thang lên nhà.
Khi đang đi cầu thang, Tô Bảo Nhi một mực cắn chặt hàm răng, trên trán đã rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh, sắc mặt bé tái nhợt, hai chân cũng có chút run rẩy, toàn bộ thân thể hơi loạng choạng.
Giang Chu nhìn thấy bộ dáng này củaTô Bảo Nhi, hắn nhướng mày, sau đó một tay vịn cầu thang, một tay bế Tô Bảo Nhi lên vai, nói: "Trên chân của cháu còn có vết thương, vẫn là để cho thúc thúc cõng lên đi."
"Thúc thúc, cháu có thể tự mình đi lên."Tô Bảo Nhi kiên trì nói.
Giang Chu thấy Tô Bảo Nhi nói như vậy, chân mày càng nhíu chặt, sau đó nói: "Vết thương trên chân của con rất sâu, không thể lại giằng co, bây giờ thúc thúc đưa con về nhà, nhìn xem, mặt của con đều đau đến tái nhợt."
Vừa nói Giang Chu liền ngồi xổm xuống, vác Tô Bảo Nhi trên lưng.
Tô Bảo Nhi nằm trên bờ vai rộng của Giang Chu, hô hấp của cô bé dần vững vàng, chóp mũi quanh quẩn toàn bộ đều là mùi hương trên người Giang Chu.
Tô Bảo Nhi cảm thấy khi cô bé tựa vào lưng Giang Chu, trong lòng có cảm giác vô cùng đặc biệt.
Thật thoải mái !