Sau Khi Biến Mất 5 Năm, Tôi Trở Về Kết Hôn Với Bạn Gái Cũ

Chương 2: Đưa Cô Bé Trở Về Nhà

Kiếp trước, hắn từ miệng của một người bạn đại học biết được tin tức về bạn gái cũ, biết được rằng bạn gái cũ đã qua đời vào năm 2003 bởi vì bệnh tật. Sau khi chia tay với hắn, cô không còn yêu đương với ai nữa. Lúc đó, những tin tức này đã khiến hắn day dứt khôn nguôi. Hắn cũng vì điều này mà mượn rượu tiêu sầu một đoạn thời gian.

Kiếp trước, hắn tuy rằng có gia tài bạc triệu, nhưng từ đầu đến cuối không gặp được nữ nhân phù hợp, một mực độc thân đến năm 2022 rồi bất ngờ qua đời. Lúc hấp hối, trong đầu hắn thoáng qua bóng dáng của bạn gái cũ.

Lần này hắn trở về Tương tỉnh, một phần là muốn đi thăm ba mẹ, người thân, còn có một nguyên nhân nữa là muốn gặp lại bạn gái cũ. Kiểm tra xem bạn gái cũ bị bệnh gì. Nếu có thể phát hiện ra bệnh tình rồi chữa trị sớm, hi vọng có thể trị hết bệnh cho cô ấy. Để cho cô ấy ngắm nhìn Long Quốc phồn hoa thịnh thế sau này.

Giang Chu lắc đầu, cầm lấy bó hoa hồng, tiếp tục đi tới trạm xe buýt. Đi qua một khúc ngoặt, phía trước cách đó không xa chính là trạm xe buýt. Hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc: là tiểu nữ hài bán hoa vừa nãy!

Cô bé lúc này bị năm bé trai to lớn vây quanh.

"Tô Bảo Nhi, đồ không có ba Tô Bảo Nhi."

"Con hoang Tô Bảo Nhi."

"Đưa giỏ hoa cho chúng ta, để bọn ta cầm đi chơi một lúc."

Vừa nói, những bé trai này bắt đầu cướp đi giỏ hoa mà bé gái đang ôm chặt vào trong ngực.

Đây là giỏ hoa mà bé mượn từ a di mở tiệm hoa a di chỗ đó, bây giờ đã bán được toàn bộ hoa hồng rồi, giỏ hoa phải trả về, không thể để cho những người này đoạt đi. Bé gái nhỏ nhắn nhưng bên trong lại chứa sức lực mạnh mẽ: "Các ngươi hỗn đản!"

"Ta không phải con hoang, ta có ba, chỉ là ba ta đã qua đời thôi!"

"Ngươi dám cướp đồ vật của ta, ta liều mạng với ngươi!"

Vừa nói, cô bé vừa khom người, nắm lấy cục đá trên mặt đất ném về phía bọn con trai.

"Tô Bảo Nhi, ngươi dám đánh chúng ta."

"Mọi người cùng nhau tiến lên."

"Cho ngươi chút dạy dỗ!"

"Dú có đánh nó, nó cũng không dám cho mẹ nó biết! Càng không có ba để làm chỗ dựa giúp nó!"

"Mọi người không cần sợ!"

Mọi người cùng nhau tiến lên. Tô Bảo Nhi rất nhanh đã bị vây lại.

Cô bé nhắm mắt lại, ôm chặt giỏ hoa trong ngực, sợ bị cướp, co lại thân thể nhỏ bé, nhưng khi đang chịu đựng người khác đánh, cô bé cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì nắm đấm trong tưởng tượng không đánh lên người cô bé. Bé cũng không bị đá vào người. Xảy ra chuyện gì vậy?

Bé từ từ mở mắt, liền thấy một bóng người cao to che chắn trước mặt. Sau khi thấy rõ, bé mới phát hiện, thân ảnh cao lớn ngăn trước mặt, không phải là người khác, chính là thúc thúc tốt bụng vừa mới mua toàn bộ hoa hồng cho bé.

Giang Chu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu bị người khác khi dễ, trong đầu tuy chưa nhớ ra nhưng thân thể đã hành động trước, đi nhanh tới, thậm chí vô cùng tức giận nhìn đám con trai.

"Khi dễ một bé gái không cảm thấy mất mặt sao?"

"Ta thấy các ngươi có ba mẹ nuôi mà không có ba mẹ dạy, nhìn xem các ngươi được dạy thành cái gì, lớn như vậy rồi, không biết kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ biết khi dễ tiểu nữ hài, đây mà là nam tử hán sao? Ta nhổ vào, so sánh với Tô Bảo Nhi, các ngươi chính là một đống cứt!"

Năm đứa con trai trực tiếp bị Giang Chu cao to uy mãnh mắng cho sửng sờ. Giang Chu ở bên ngoài làm công 5 năm, da đã bị phơi ra màu đồng, khi tức giận trông vô cùng đáng sợ.

Bọn con trai đồng loạt bị dọa đến khóc lóc, nhanh chóng giải tán ngay lập tức, vừa chạy, một bên lau nước mắt, một bên khóc oa oa gọi. Trong đầu chỉ có một câu nói: Bọn hắn là một đống cứt, một đống cứt. . .

Sau khi mắng xong đám trẻ, Giang Chu cũng không hề cảm thấy xấu hổ luống cuống. Thậm chí còn đồng ý rằng bọn trẻ kia nên được dạy dỗ như vậy. Chỉ là hắn thấy rằng tại sao bản thân lại có chút tức giận quá mức cơ chứ? Có chút khác thường.

Bất quá vào lúc này hắn không có thời gian suy nghĩ những điều này, hắn xoay người, hạ người xuống, nhìn Tô Bảo Nhi đang sửng sốt, hướng về phía cô bé khẽ mỉm cười. Tô Bảo Nhi cũng cười tươi lại với hắn, sau đó thổi phù một tiếng, vui vẻ nói.

"Thúc thúc, bộ dáng mắng người vừa rồi của ngài cực kỳ đẹp trai."

Ngoại trừ mẹ của bé, bé chưa từng được ai bảo vệ như vậy. Trong lòng ấm áp dễ chịu, cảm giác này thật tốt.

Giang Chu thấy bé gái không bị bọn trẻ kia dọa khóc, cưng chiều sờ đầu nhỏ của bé, nói ra: "Thúc thúc đưa con về nhà nhé."

Sau khi nói xong, hắn lại cảm thấy không ổn lắm. Nhưng mà, hắn cũng rất lo lắng rằng năm đứa trẻ vừa nãy sẽ chạy trở lại tiếp tục khi dễ Tô Bảo Nhi, cướp giỏ hoa của Tô Bảo Nhi.

Cô bé phải kiếm tiền giúp mẹ khám bệnh, là một đứa trẻ vô cùng hiếu thảo. Hắn không muốn giỏ hoa giúp cô bé kiếm tiền bị cướp đi.

" Được a, tạ ơn thúc thúc." Tô Bảo Nhi ngọt ngào cười.

Từ dưới đất bò dậy, bỗng nhiên, cô bé hít vào một hơi, phát ra một tiếng kêu a, âm thanh đau đớn.

Giang Chu thuận theo tầm mắt của bé gái nhìn xuống, nhìn thấy ống quần đã được xắn lên cao tận 10 cm so với chân của bé . Sau đó trên làn da trắng nõn, nhìn thấy một vệt trầy.

Đây là do bị đá cọ rách ra máu, miệng vết thương lớn bằng ba ngón tay của nữ hài. Thấy vậy, Giang Chu không khỏi đau lòng. Hắn nói với bé gái: "Thúc thúc cõng ngươi."

"Không cần, thúc thúc, ta có thể mình đi." Bé gái biết rõ bản thân bây giờ không phải là em bé sơ sinh, cô bé rất nặng, không muốn phiền phức người khác.

" Được." Giang Chu thấy tiểu nha đầu kiên cường như vậy, càng đau lòng hơn.

Đang nghĩ, nếu như cô bé có ba ở đây, cô bé có thể không cần kiên cường như vậy, có thể giống như các bé gái cùng tuổi khác, cùng ba ba làm nũng, khi nào mỏi chân thì sẽ được ba cõng, muốn ăn đồ ăn vặt, có thể được ba mua.

Hắn lắc đầu, cảm giác từ sau khi gặp cô bé đó, trong đầu bắt đầu có những ý nghĩ điên rồ rồi. Nghĩ quá nhiều.

Hơn nữa, đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ tới cho đến tận bây giờ.

Bé gái đứng dậy, đưa ra tay nhỏ hướng về Giang Chu, Giang Chu khẽ mỉm cười, dắt bàn tay nhỏ bé. Giang Chu nói có thể giúp cô bé cầm giỏ hoa nhưng bé gái kiên quyết rằng tự bản thân có thể cầm được.

Sau đó cô bé để cho Giang Chu dẫn bé đi đến tiệm bán hoa, đem giỏ hoa trả lại cho a di mở tiệm hoa tốt bụng.

Sau khi trả lại giỏ hoa, cô bé chạy ra khỏi tiệm bán hoa, nói với Giang Chu đang chờ ở bên ngoài: "Giang thúc thúc, ngài cùng ta đi vào một chút."

" Được." Giang Chu đi vào tiệm bán hoa.

Liền thấy cô bé nói với lão bản nương của tiệm bán hoa: "Trần a di, làm phiền nương đem hoa hồng của Giang thúc thúc đóng gói thành một bó hoa đẹp, bắt mắt với."

Vừa nãy khi tiểu nha đầu trả giỏ hoa, đã cùng Trần Minh Hà nói chuyện này, sau khi Trần Minh Hà đồng ý, cô bé mới ra ngoài kêu Giang Chu. Bé gái tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mà đầu óc linh hoạt, làm việc lại kỹ lưỡng. Trần Minh Hà đối với bé chính là vừa đau lòng, lại vô cùng yêu quý.

Cô nhìn về phía Giang Chu, một bên nhận lấy hoa hồng mà Giang Chu đưa, một bên lặng lẽ hỏi: "Giang tiên sinh, ngài là người nơi nào a?"

Cô là người trưởng thành, trạm xe lửa hỗn tạp, tuy rằng Giang Chu thoạt nhìn không giống người xấu nhưng Giang Chu lại muốn đưa Bảo Nhi trở về nhà nên cô hơi lo lắng Giang Chu.

"Vĩnh Châu." Giang Chu thuận miệng trả lời.

"Giang tiên sinh quen biết Bảo Nhi sao?"

"Không quen."

"Giang tiên sinh là muốn về Vĩnh Châu?"

"Ừm."

"Giang tiên sinh, ta nghe Bảo Nhi nói ngài mua hết hoa hồng của cô bé, còn giúp đuổi đi đám trẻ A Tài kia, ngài là người tốt, ta sẽ gói hoa kỹ, cho ngươi."

"Bất quá không cần làm phiền Giang tiên sinh đưa Bảo Nhi về nhà, chờ lát nữa ta sẽ đưa cô bé trở về."