Về đến nhà, Lam Tịnh liền xem bệnh cho Lý Quyên. Cả nhà ba người như ngừng thở nhìn chầm chầm vào nàng.
Đúng như dự đoán của nàng, Lý Quyên chính xác đã mang thai. Nhưng có một điều làm nàng lo lắng hơn cả, một căn bệnh lạ đang ẩn náu trong cơ thể Lý Quyên sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cả hai người. Nếu sinh con thì phải chấp nhận hi sinh người mẹ. Nếu cứu lấy mẹ thì cả đời này Lý Quyên khó mang thai lần hai.
Lam Tịnh suy nghĩ một lát rồi thu tay, nói:" Chúc mừng Ôn Nghiêm, ngươi sắp được làm cha rồi".
Ôn Nghiêm nghe xong vẫn chưa tiêu hóa được câu nói của nàng:" Cái này, Lam huynh ta vẫn chưa hiểu lắm".
Lam Tịnh cười đưa mắt nhìn vào bụng của Lý Quyên giải thích:"Gần đây, Lý Quyên thường xuyên bị đau bụng, uể oải, thích ngủ và thường sẽ buồn nôn khi ngửi mùi thức ăn đúng không?".
Ôn Nghiêm nghiêm túc gật đầu.
Lam Tịnh nói tiếp:" Đây là những triệu chứng thông thường của người mang thai mà thôi. Tức là trong bụng của Lý Quyên đang mang máu mủ của ngươi".
Ôn Nghiêm nghe xong mừng rỡ như điên ôm chầm lấy Ôn Tiểu Kỳ đứng bên cạnh. Hắn thành thân lúc mười tám tuổi, bây giờ hắn đã hai mươi mốt tuổi, hắn đã chờ đợi đứa con bốn năm rồi, lời cầu nguyện của đôi phu thê hắn cuối cùng ông trời cũng nghe thấy.
Không giấu được niềm vui sướиɠ, Ôn Nghiêm chạy ầm ra ngoài thấy ai đi ngang đều nói hắn đã được làm cha. Ôn Tiểu Kỳ cũng cuống quít tay chân luống cuống chạy ra ngoài.
Chỉ có Lý Quyên là không phản ứng mạnh như hai người kia. Từ đầu đến cuối, nàng đều nhìn xem nét mặt của Lam Tịnh, khi thấy hắn nhíu mày và chần chừ nàng đã biết có điều gì đó không hay xảy ra đến với nàng.
Lam Tịnh cũng nhận ra Lý Quyên khác thường, có thể là bản năng của người mẹ đã mách bảo nàng ấy, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười trấn an:"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để chuyện xảy ra với hai người đâu".
Lý Quyên nhẹ giọng đáp:"Nếu đến ngày đó, xin ngươi hãy cứu lấy con ta".
Lam Tịnh không trả lời, nàng thở dài một hơi rồi từ từ bước ra khỏi phòng.
- -------------------------
Lam Tịnh mỗi ngày đều sẽ dành thời gian học chữ, đọc sách hoặc là lên núi hái thuốc chữa bệnh.
Những người trong thôn hằng ngày đều đến tìm gặp nàng để bắt mạch chuẩn bệnh. Dần dà bọn họ xem Lam Tịnh như là một thần y tái thế, danh tiếng của nàng bỗng chốc lan xa đến huyện phủ.
Mà thai nhi trong bụng của Lý Quyên dưới sự chăm sóc và theo dõi của Lam Tịnh đã phát triển ngày càng khỏe mạnh. Chỉ là cơ thể của Lý Quyên thì ngày càng tiều tụy, ốm yếu trông thấy.
Lam Tịnh cũng không tìm được bệnh mà Lý Quyên mắc phải, nếu là ở hiện đại thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.
Một tháng qua đi nhưng tình hình sức khỏe của Lý Quyên ngày càng biến xấu, Lam Tịnh lo sợ nàng ấy sẽ không trụ được đến ngày sinh nở.
"Lam huynh!" Lý Quyên từ trong nhà chầm chậm bước ra.
Lam Tịnh bỏ dở đống thuốc trên tay đi tới đỡ Lý Quyên ngồi xuống ghế, tiện tay rót cho nàng ấy một chén nước.
Lý Quyên ngó nghiêng xung quanh thấy Ôn Nghiêm và Ôn Tiểu Kỳ không có ở đây, nàng nhẹ lây ống tay áo của Lam Tịnh:"Có phải sức khỏe ta ngày càng xấu đi không?".
"Cái này..." Lam Tịnh ấp úng một lúc lâu.
Lý Quyên cười trấn an, nàng vỗ vỗ bàn tay của Lam Tịnh nói:"Thân thể của ta, ta làm sao không biết được. Lam huynh, ta không cầu huynh cứu lấy ta. Ta chỉ cầu huynh cứu lấy đứa con này của ta và chàng ấy. Ta biết huynh nhất định sẽ làm được".
Lam Tịnh thở dài một cách bất lực, cho dù nàng có là một bác sĩ tài giỏi đến cỡ nào thì cũng phải chịu trói trước sổ sinh tử của phán quan mà thôi.
Tối đến, Lam Tịnh ngồi trước hiên nhà ngắm nhìn trời đêm. Nàng lấy ra một quyển sổ ghi chép bệnh án của từng bệnh nhân đến đây. Ở trang cuối cùng của quyển sổ là một ảnh vẽ về con người, từng bộ phận bên trong cơ thể đều được nàng vẽ lại một cách chi tiết tỉ mỉ, bên cạnh là những dòng chú thích rõ ràng, rành mạch. Nói Lam Tịnh là một bác sĩ thiên tài quả là không sai.
"Bây giờ đã là giờ sửu, huynh không định đi ngủ sao?" Ôn Tiểu Kỳ từ phía sau đi đến, bộ mặt vẫn còn ngái ngủ.
"Ta đang sắp xếp lại thuốc".
Ôn Tiểu Kỳ cười cười:"Có thể để ngày mai làm được mà. Ban đêm sương xuống thực lạnh, huynh sẽ nhiễm bệnh".
"A, đúng rồi. Hôm nay ta có lên huyện, ta nghe nói có một vị đại y trong kinh thành sẽ đến đây gặp ngươi".
Lam Tịnh ngạc nhiên nhìn Ôn Tiểu Kỳ, nghi hoặc hỏi lại:"Ngươi nghe lời này từ ai?".
"Là quan binh của huyện phủ, bọn họ biết ta thân thiết với huynh nên đã nói cho ta nghe" Ôn Tiểu Kỳ cười nói.
Lam Tịnh có hơi sốt ruột hỏi:"Vậy khi nào vị đó đến đây?".
"Hình như là mùa thu" Ôn Tiểu Kỳ đáp.
Một màn sương đen trong đầu Lam Tịnh như được xóa tan, đại y trong kinh thành nhất định có thể tìm ra bệnh của Lý Quyên. Nhưng là... Thời gian gặp mặt quá lâu, bệnh tình của Lý Quyên phải càng chữa sớm.
Lam Tịnh nhanh chóng đưa ra quyết định, thời gian Lý Quyên hạ sinh còn đến năm tháng. Trong năm tháng này, nàng sẽ tự mình đi đến kinh thành gặp vị đại y đó, cầu xin vị đại y giúp nàng.
Nàng là bác sĩ và Lý Quyên là bệnh nhân của nàng, chỉ cần có cơ hội thì bằng mọi giá nàng phải cứu bệnh nhân của nàng.
Ôn Tiểu Kỳ hô một tiếng:"Lam huynh?".
Lam Tịnh lấy lại tinh thần, đứng dậy vờ vươn vai uể oải nói:"Đúng là sương xuống thực lạnh. Ta cũng buồn ngủ rồi, mau đi ngủ thôi".
Không đợi Ôn Tiểu Kỳ phản ứng, Lam Tịnh đã chạy vào phòng không thấy bóng dáng đâu.
Nàng quyết định rồi, ngày mai nàng sẽ lên đường.
- -------------------------
Lam Tịnh một đêm không ngủ, nàng chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai lên đường. Thuốc cũng được nàng phân ra rõ ràng, đảm bảo trong thời gian nàng đi Lý Quyên và thai nhi sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Xong xuôi thì trời cũng đã sáng, Lam Tịnh rửa vội mặt rồi thay một bộ y phục mới, trên tay là túi nải mà nàng đã chuẩn bị.
"Lam huynh ngươi thực sự muốn đi lên kinh thành sao?" Ôn Nghiêm đã hỏi câu này lần thứ ba.
"Ừm, kì thực cơ thể của nương tử ngươi rất yếu mà ta y thuật có hạn, vì vậy mà ta muốn tự mình tìm vị đại y xin hắn giúp đỡ. Thời gian qua các ngươi đã chiếu cố ta rất nhiều, bây giờ cũng là lúc ta đền đáp lại cho ngươi".
Ôn Nghiêm:"Nhưng mà...".
Lam Tịnh vỗ vai hắn:"Ta đã chuẩn bị thuốc đầy đủ, đảm bảo trong thời gian ta đi hai người kia sẽ không gặp chuyện".
"Ta..." Ôn Nghiêm từ trong túi lấy ra một túi tiền nhỏ đưa cho Lam Tịnh nói:"Đây là tiền, ngươi cầm lấy làm lộ phí đi đường".
Lam Tịnh cũng không khách sáo nhận lấy. Trước khi đi, nàng đưa cho hắn một viên đá lục bảo nhỏ, nói nếu cần tiền hãy bán nó.
Sau đó xoay người rời đi. Thân ảnh nàng dần khuất dạng, nàng cứ thế rời đi khỏi thôn trang nhỏ.
Lam Tịnh không biết được, chuyến đi này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời của nàng.
- ----------------------------
Tác giả: Xin lỗi mọi người vì đã ra truyện trễ. Mấy tuần nay mình bị dealine dí nên không có thời gian rảnh để viết ╥﹏╥.
- Mong mọi người vote cho mình một sao và cmt góp ý vào truyện để mình hoàn thiện hơn ạ (T_T).
- À đứng rồi, sắp tới mình sẽ mua laptop nhưng mình lại không biết máy nào thực sự tốt (trong phân khúc giá từ 15-20tr). Nếu mọi người biết, mong mọi người cho mình xin ý kiến ạ.