Trong phòng học, lặng ngắt như tờ, đều bị khí phách của Tả Phi thuyết phục, gương mặt anh tuấn soái khí của Tả Phi ngóng nhìn Á Mỹ một cái, xoay người rời đi khỏi lớp.
Trong phòng học trầm mặc vài giây, theo sát “Ngao” một tiếng, “Tả Phi, quá soái, lần đầu tiên nhìn thấy tra nam mà lại bá khí như thế.”
“Con mẹ nó, hảo cải trắng đều bị heo củng.”
“Bá đạo tổng tài, đây là khí thế của bá đạo tổng tài……”
Trong phòng học, loạn thành một đoàn, Á Mỹ giật mình nhìn cửa phòng học, bóng dáng của Tả Phi đi khỏi, liền như thế?
Chu Nghị đưa cho nàng một tờ giấy, chỉ thấy mặt trên viết, “Thật là một vở kịch vừa cẩu huyết lại không biết xấu hổ.” Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, “Ngươi thật sự muốn hợp lại cùng với hắn sao?”
Á Mỹ run run rẩy nhặt cây bút, chỉ viết một chữ, “Ân.”
Chu Nghị sắc mặt chợt lạnh, đem giấy gắt gao chộp vào trong tay, qua một hồi lâu, mới buông ra, ở trên tờ giấy đã nhíu chặt, viết nói: “Hắn có phải hay không mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, đều đem ngươi chơi thực sướиɠ?”
Á Mỹ vội vàng lắc đầu, trên giấy viết: “Không phải như vậy, ta là thật sự thích hắn, không muốn hắn rời khỏi ta. Thực xin lỗi.”
Á Mỹ cúi đầu, Tả Phi là thực tra, luôn là trộm ước pháo cùng với người con gái khác, nhưng là bọn họ mỗi một lần làʍ t̠ìиɦ, Tả Phi đều giúp nàng rửa sạch thân mình, còn giúp nàng giặt qυầи ɭóŧ, còn sẽ nhớ rõ ngày bị đèn đỏ của nàng, trước tiên vì nàng chuẩn bị băng vệ sinh, nấu nước đường đỏ. Có chút cảm tình, không phải nói đoạn là có thể đoạn, có một số việc, cũng không phải muốn nói rõ ràng liền rõ ràng.
Chu Nghị tay lại đặt ở trên đùi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, Á Mỹ không dám đẩy ra, chỉ có thể lấy ra tập sách, bắt đầu học tập, dùng thân mình che khuất động tác của Chu Nghị.
Buổi chiều bốn giờ hai mươi, tan học. Cha mẹ của Kim Ngọc Oánh tới, Kim Ngọc Oánh cũng giống như đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thu thập đồ cá nhân, hẳn là sẽ chuyển trường đi.
Á Mỹ trong lòng hơi lạnh, nàng muốn chạy qua nói với Kim Ngọc Oánh: Thực xin lỗi. Rốt cuộc là do Tả Phi làm thực quá phận, nhưng là thân thể nàng động lại động, cái miệng nhỏ trương trương, cuối cùng cũng không có nói ra, loại hành động bị người cho rằng giả nhân giả nghĩa này, nàng vẫn là làm không được.
Trên diễn đàn của trường truyền ba cái lưu manh trong trường học, bị người đánh chết khϊếp, cũng chuyển trường. Thế giới của Á Mỹ đã an tĩnh, nàng ngóng nhìn vườn trường ngoài cửa sổ, dường như là một giấc mộng. Trong lúc tinh thần nàng còn đang hoảng hốt, có bạn học nữ chụp một chút bả vai của nàng, “Á Mỹ, ngươi ở phát ngốc cái gì? Giờ hoạt động ngoại khóa, ngươi không đi sao?”
“A, ta đã quên. Từ từ đợi ta!” Á Mỹ lại dung nhập sinh hoạt vườn trường muôn màu muôn vẻ, chỉ là sinh hoạt tính giao phong phú của nàng chỉ vừa mới bắt đầu.
Hoàng hôn, sân tennis, tóc đẹp đen nhánh nhu thuận của thiếu nữ, khuôn mặt thanh tú tinh xảo, mi cong sáng sủa nhu nhược, trong mắt tràn ngập hoạt động thanh xuân, da thịt tuyết trắng trong suốt. Còn có hai vυ' của thiếu nữ do vận động, mà không ngừng run rẩy. Eo nhỏ một tay có thể ôm hết, cặp mông viên kiều mê người, chân thon dài cân xứng, tinh thần phấn chấn non nớt, câu dẫn du͙© vọиɠ của nam nhân.
“Á Mỹ, ngươi thật giỏi a!” Ở trong tiếng hoan hô của các thiếu nữ, Á Mỹ tìm về chính mình.
Sân tennis, khi nghỉ ngơi, tay lơ đãng đυ.ng vào di động, nàng cầm lấy vừa thấy, ánh mắt không khỏi nhìn phía khu dạy học. Tiếp nghe, bên trong truyền đến thanh âm như nước của một người nam nhân, “Sau khi kết thúc hoạt động ngoại khóa, đến trong văn phòng của ta, ta có mua bữa tối cho ngươi.” Rồi đối phương liền cắt đứt điện thoại.
“Á Mỹ, điện thoại của ai?” Bạn học nữ ở một bên kêu to, “Nhanh lên lại đây! Cùng đi tắm rửa, ta thích nhất tắm cùng Á Mỹ, có thể thuận đường trộm sờ sờ cặp ngực vừa to lại tròn của Á Mỹ!”
Sân tennis, vang lên một tràng tiếng cười của một đám thiếu nữ, vô câu vô thúc.