Nhục Dục Thành Hoan

Chương 3: Trong văn phòng liếm cho lão sư bắn

Á Mỹ chạy đến trường học, nhìn sân thể dục không có một bóng người, bất đắc dĩ lắc đầu, lại đến muộn.

Á Mỹ núp ở trong góc tường, cởϊ qυầи lót ướt dầm dề, lau sạch sẽ vết nước ở hoa huyệt, rồi đem qυầи ɭóŧ nhỏ ướt nhét vào cặp, trong miệng thì thầm nói nhỏ: “Qυầи ɭóŧ này không thể mặc được nữa.” Nàng lén lút đi lên trên cầu thang, cách lớp học gần trong gang tấc, trong lòng hưng phấn mừng thầm. Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên, “Á Mỹ, em lại đi học muộn.”

“Thực xin lỗi, Trương lão sư, vai Á Mỹ hơi hơi run rẩy, chậm rãi xoay người, cong eo, chu miệng nhỏ, trong tay ôm cặp, bộ dáng đáng thương. Cô nhìn thấy chủ nhiệm lớp anh tuấn soái khí, nghiêm nghị đứng ở cầu thang, lạnh lùng nhìn mình.

“Đến văn phòng của tôi.” Chủ nhiệm lớp Trương Hạo nghiêm giọng nói.

“Lại thêm một tên cầm thú.” Á Mỹ nhỏ giọng nói thầm, đi theo Trương Hạo vào văn phòng.

Văn phòng không có người, Á Mỹ không cần ai nhắc nhở, trực tiếp ngồi xổm giữa hai chân của lão sư, kéo khoá quần xuống, đem côn ŧᏂịŧ lấy ra ngoài.

“Á Mỹ càng ngày càng nghe lời.” Trương Hạo khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười đáng khinh.

Á Mỹ vươn cái lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp côn ŧᏂịŧ. Trương Hạo ngồi ngay ngắn, khép hờ con mắt, hưởng thụ học sinh đang ra sức hầu hạ côn ŧᏂịŧ của mình. Trương Hạo lớn lên trông rất anh tuấn, chỉ là các nữ sinh đều biết tên này chính là cầm thú. Trong lớp, học sinh nữ có chút nhan sắc đều bị hắn đυ. qua, nhưng cho dù là như thế, cũng không có người nào tố giác hắn, nhưng lại bày mưu tính kế muốn dụ dỗ hắn làʍ t̠ìиɦ cùng mình.

Miệng nhỏ của Á Mỹ hàm chứa côn ŧᏂịŧ, cái lưỡi liếʍ láp, hai tay của nàng đem hai hòn bi phóng xuất ra ngoài, cầm ở lòng bàn tay xoa nắn.

“Uh a…… Uh a…… cái miệng nhỏ của Á Mỹ thật biết liếʍ…… mυ'ŧ lão sư thật thoải mái……” Trương Hạo nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng. Á Mỹ không thoải mái, hơn nữa còn rất khó chịu, vừa mới ở trên tàu điện ngầm bị người đàn ông xa lạ làm một lần, da^ʍ huyệt của nàng lại ngứa, cảm giác hư không chỉ muốn đem côn ŧᏂịŧ lớn nhét vào bên trong.

Nếu Trương Hạo biết, nàng không có mặc qυầи ɭóŧ, còn bị người lạ làm ở trên đường đi học, hắn nhất định sẽ hung hăng trừng phạt nàng. Á Mỹ cố nén du͙© vọиɠ, ra sức hút liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, làm cho Trương Hạo không ngừng thở dốc, “A…… Uh a…… Thật thoải mái…… A uh…… Không được…… Không được…… Lão sư muốn bắn…… A……”

“Ngươi bắn nhanh lên đi!” Á Mỹ thầm mắng ở trong lòng, nhưng Trương Hạo lại không chịu bắn.

Côn ŧᏂịŧ dữ tợn màu đỏ tím càng lúc càng lớn, càng ngày càng cứng, thọc đến sâu bên trong cổ họng của thiếu nữ. Thiếu nữ chịu đựng cảm giác muốn nôn, càng thêm dùng lưỡi ra sức lấy lòng côn ŧᏂịŧ, muốn cho hắn bắn ra, tha cho nàng về phòng học.

“Uh…… Thật là thoải mái……” Trương Hạo rêи ɾỉ, hai chân mở ra, biểu cảm gợϊ ȶìиᏂ đến cực điểm, hưởng thụ sự phục vụ của thiếu nữ.

Á Mỹ không còn cách nào khác, phải cởi bỏ nút áo sơ mi của mình, lấy ra hai vυ' to trắng nõn của mình, kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, trên dưới cùng lúc vuốt ve, liếʍ láp không ngừng. Hoa huyệt thiếu nữ càng thêm ngứa ngáy trống rỗng, thậm chí da^ʍ huyệt còn tự chảy ra nước da^ʍ, chảy xuống mặt sàn.

“Ân a…… Ân a……” Á Mỹ ra sức liếʍ láp gần hai mươi phút, Trương Hạo mới bắn tinh, Á Mỹ ngoan ngoãn liếʍ láp côn ŧᏂịŧ Trương Hạo sạch sẽ, lại đem côn ŧᏂịŧ bỏ trở lại trong quần, xong mới đứng lên, “Lão sư, em trở về phòng học.”

“Đi đi……”

Sau khi được đặc xá Á Mỹ ôm lấy cặp sách đẩy cửa chạy ra, Trương Hạo cúi đầu nhìn thấy vết nước trên mặt sàn, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, “Học sinh của mình càng ngày càng da^ʍ.”