Tiến vào thang trời, sắc trời thoắt cái đã tối xuống, quay đầu lại đã không nhìn thấy thân ảnh Tề Thần Hiên đâu nữa, Tề Thiên Dương có hơi xót xa trong lòng, nhưng cậu cũng rõ đây là do Vân Chân tôn chủ bày trận pháp mà ra, mà Tề Thần Hiên, nhất định còn ở bên ngoài chờ… bọn cậu.
Tề Thiên Dương nhìn Sở Hàn Phi bên cạnh, ngữ khí không tốt lắm, “Tại sao ngươi lại muốn tới, sợ ta chết trong này liên luỵ ngươi sao?”
Sở Hàn Phi sắc mặt hoà nhã, không trả lời câu hỏi cố tình gây chuyện này của cậu, trái lại nói: “Ngươi có mang theo đồ ăn không? Ta nhớ ngươi có thói quen ngày ba bữa cơm.”
Tề Thiên Dương nghẹn họng, cậu là người ăn mềm không ăn cứng, tính tình không hư hỏng giả dối, nhưng nếu người khác nói năng hoà đồng với cậu, cậu cũng chẳng thể hung ác đáp lại.
Sở Hàn Phi nói: “Ta thấy đoạn đường này yêu thú không ít, không bằng thử xem vị chúng như thế nào, thời gian trước ta ở hạ giới, rất thích…”
…
Ven đường yêu thú quả nhiên không ít, thực lực cũng là từ thấp đến cao từ từ biến hoá, mới đầu hai người gϊếŧ khá thuận tay, lâu dần, bắt đầu cật lực.
“Đừng đánh! Còn tiếp tục như thế, khó tránh khỏi sẽ đưa mình vào miệng yêu thú nào mất!” Tề Thiên Dương thở hồng hộc chống kiếm nửa ngồi xuống, cậu vô cùng hoài nghi con đường nay căn bản không có điểm cuối.
“Ừ, nhiều yêu thú như vậy vốn đã không hợp lẽ thường,” Sở Hàn Phi cũng nói, “Lấy địa vị của Vân Chân tôn chủ, chỗ của bà ta sao có thể có mấy thứ này?”
“Đúng, nhất định là bà ta đã bắt những yêu thú này từ những địa phương khác về đây, cố ý bỏ vào trong trận pháp!” Tề Thiên Dương gật đầu liên tục.
Sở Hàn Phi cười khẽ: “Xem ra bà ấy cũng đã cân nhắc đến tình huống ta đồng hành cùng ngươi.”
Hắn ẩn ý liếc nhìn thi thể yêu thú cấp cao trên đất, yêu thú như vậy, bình thường gϊếŧ mười tu sĩ Nguyên Anh cũng đủ rồi, dù cho thực lực Tề Thiên Dương có cao siêu đi nữa, có thể vượt cấp đối địch hay không, cũng không thể gánh nổi lấy ít địch nhiều, cục diện này, rõ ràng là chờ hắn.
Tề Thiên Dương cũng phát hiện điểm này, sắc mặt từ từ nghiêm túc hơn.
“Đừng nhíu mày…” Sở Hàn Phi khẽ cười cười, “Chúng ta sẽ không bị vây chết ở đây, yên tâm, có ta ở đây rồi.”
Tề Thiên Dương cố tập trung suy nghĩ, không trả lời.
Cứ như vậy bình yên vượt qua một quãng đường, Tề Thiên Dương bỗng nhiên kịp phản ứng, mẹ nó đây là đùa giỡn phải không? Đúng không, đúng không hả? Đem mấy lời thoại an ủi con gái dùng trên người cậu, là muốn bị đánh hay muốn bị tẩn cho một trận đây? Còn nữa, lẽ nào hắn ta và cậu quen thân lắm sao? Vì cái gì nhất định phải cùng cậu sánh vai mà đi chứ a a a a a a!
Sở Hàn Phi còn đang nói gì đó, Tề Thiên Dương đã chịu không nổi, cậu lạnh mặt, kéo dài khoảng cách với hắn: “Quan hệ của ta và ngươi chắc hẳn chưa đến mức có thể nói chuyện phiếm đâu ha?”
Ánh mắt Sở Hàn Phi khẽ trầm xuống, đáp lại: “Chỉ là bằng hữu cũng không được?”
Vết thương mấy ngày trước bị cắn còn chưa khỏi, đôi môi hình dáng hoàn mỹ, vết thương ái muội, cộng thêm chất giọng trầm thấp khêu gợi, quả thật có năng lực khiến người ta động lòng, Tề Thiên Dương cũng càng nhìn càng thích, chỉ hận không thể giật khuôn mặt đó xuống đạp cho mấy đá mới tốt.
“Không được!” Cậu tức giận nói, “Chúng ta không nên làm bằng hữu!”
Sở Hàn Phi nói: “Vậy, thiếu gia?”
Âm cuối của hắn khẽ đề cao, như một cọng lông chim mềm mại lướt qua lòng người, nghe mà ngứa ngáy, không biết tại sao, tim Tề Thiên Dương giật thót, mặt dần đỏ lên.
Thật, thật là, muốn play chủ tớ sao…
Cơ mà, có một nam chính làm tiểu đệ, nghe ra hình như cũng không tồi, Tề Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, không phản bác.
Thoáng chậm lại sau thiếu niên một chút, nhìn bóng lưng cậu, môi mỏng của Sở Hàn Phi khẽ nhếch, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Đi hồi lâu vẫn không thấy điểm cuối, Tề Thiên Dương bực bội trong lòng, muốn ngự kiếm lên trời nhìn đường, lại phát hiện phi kiếm không thể dùng, trong lòng cậu lộp bộp, đem linh lực thăm dò vào nội phủ, thở phào nhẹ nhõm, linh khí trong đan điền đang đổi mới không ngừng, không hề bị ngắt quãng.
“Nguy hiểm không ở trên người chúng ta,” Sở Hàn Phi ngẫm nghĩ, nói: “Vân Chân tôn chủ muốn chúng ta chết, sẽ không chừa cơ hội cho người khác có đề tài bàn tán, bà ta sẽ làm cho chúng ta chết mà không tìm ra chút sai sót nào.”
Tề Thiên Dương không thể tin nói: “Bà ta thật sự có can đảm gϊếŧ ta?” Lập tức sửng sốt, lời này Cố Nhan cũng đã nói, ả ban đầu không phải cũng nhận định cậu không dám gϊếŧ ả hay sao? Nhưng cậu đã gϊếŧ ả, có đôi khi, suy nghĩ hạn hẹp sẽ lấy đi mạng người.
“Có lời đồn Cố Nhan là nữ nhi của Vân Chân tôn chủ, chỉ là thân phận cha đẻ mẫn cảm, không thể nói với người ngoài.” Sở Hàn Phi khẽ nhíu mày, “Dù chân tướng không phải như thế, nhưng đem bảo vật như Giao hoàng võng ban cho ả, tình cảm của Vân Chân tôn chủ đối với đồ đệ này cũng không tầm thường đâu.”
Tề Thiên Dương nhất thời sực tỉnh, thiếu chút nữa cậu đã quên, thân thế Cố Nhan… Thật sự không tầm thường nha!
Nhưng không tầm thường ở chỗ ả là một ma chủng!
Cố Nhan chỉ là cô nhi, vì tư chất thiên hoả linh căn tuyệt hảo nên mới được Vân Chân tôn chủ nhìn trúng, thu làm đệ tử, trên thực tế ả đã sớm bị Ma tông cấy ma chủng vào người, không chỉ mình ả, còn có rất nhiều đệ tử chính đạo thân thế bình thường, tư chất xuất chúng, Ma tông đã bố trí từ rất sớm, ra tay từ khi bọn họ còn nhỏ tuổi, lại dẫn người vào các tông môn hiển hách, mà những người này chỉ cần đến thời cơ thích hợp sẽ bị cưỡng chế chuyển hoá thành ma tu, Cố Nhan chính là một trong những ma chủng tốt nhất lẫn vào.
Nhưng tình thế này nói ra cậu cũng đắc tội Ma tông rồi? Lẽ nào thật sự vì Vân Chân tôn chủ sinh ra tình cảm sư đồ thâm hậu với Cố Nhan, cho dù liều cả cái mạng cũng phải vì ả báo thù? Trên đạo lý thực sự nói không rõ?
Thấy thiếu niên chau mày, bộ dáng dễ thương như đang suy nghĩ gì đó, Sở Hàn Phi thầm buồn cười, rất muốn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
“Việc cấp bách trước mắt là tìm cách ra ngoài, nếu cứ đi thẳng như vậy mãi, sợ rằng vĩnh viễn cũng không đi hết.” Tề Thiên Dương dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Ngươi xem, vị trí các ngôi sao vẫn không đổi, nói rõ chúng ta đang ở chỗ cũ.”
Sở Hàn Phi cũng nhìn sang, đánh giá chung quanh: “Còn nữa, lúc chúng ta vừa tiến vào tuyết còn rơi, ở nơi này lại có tinh tượng.”
Tề Thiên Dương kỳ quái hỏi: “Ngươi hiểu tinh tượng?”
Sở Hàn Phi đương nhiên không hiểu, nhưng có người hiểu, trong tay hắn loé lên ánh trắng, chợt đánh ra một thủ thế, chỉ thấy ánh sáng trắng giữa những thủ thế ấy hợp lại, chẳng bao lâu đã hình thành một đồ án kỳ diệu, dần dần, một bàn tay trắng nõn vươn ra từ giữa đồ án.
Đợi đến một lát sau một thanh niên mắt nhọn mang vẻ cười châm chọc hoàn toàn đi ra, ánh sáng trắng biến mất cùng đồ án, thanh niên không được tự nhiên thả lỏng vạt áo, không tình nguyện nói với Tề Thiên Dương: “Xin chào chủ mẫu.”
Tề Thiên Dương phản ứng lại gần như lập tức, đây là… Càn Khôn Đồ?
Sở Hàn Phi sao lại bại lộ con át chủ bài lớn nhất với cậu? Này, này…
Tề Thiên Dương còn đang mong đợi Sở Hàn Phi sẽ giấu diếm sự thật một chút, lại nghe thấy hắn nghiêm mặt nói: “Thiếu gia, đây là pháp bảo hồi trước ta lấy được, tên là Càn Khôn Đồ, nó đã lập giao kèo cùng ta, đương nhiên nên gọi thiếu gia một tiếng chủ mẫu, mong thiếu gia đừng trách tội.”
Tề Thiên Dương không thể tin tưởng nhìn Sở Hàn Phi, thực sự không ngờ hắn lại thẳng thắn với cậu chuyện của Càn Khôn Đồ, phải biết rằng tiên khí trong thiên hạ chỉ có mười ba món, đã là thứ hiếm có, thần khí chỉ có một, người nhận được không ngoại lệ đều sẽ trở thành bá chủ một thời, năm đại thế gia cũng khó lòng che được kỳ phong, trong nguyên tác, một mảnh nhỏ của Càn Khôn Đồ đã có thể khiến Tề gia rung chuyển.
Sở Hàn Phi bình tĩnh nhìn Tề Thiên Dương: “Ta không muốn gạt ngươi, cũng sẽ không gạt ngươi, hiện tại là vậy, sau này cũng như thế.”
Tề Thiên Dương ngẩn người, ngoảnh mặt sang một bên, “Hai đại nam nhân, ngươi nói lời này không thấy buồn nôn à… Chuyện đó, Càn Khôn Đồ, trên tinh tượng rốt cuộc nói thế nào?”
Đây là, thẹn thùng sao? Thật đáng yêu. Sở Hàn Phi mặt lạnh, lòng lại hạnh phúc đến nỗi toả ra bong bóng.
Càn Khôn Đồ tuy rằng tướng mạo không tốt, được rồi, người cũng chẳng tốt, nhưng cũng không có lá gan trèo lên đầu chủ mẫu mà không tốt, nó thành thật tính toán một chút, sau đó nói: “Tinh tượng này rất quái lạ, là con người đặt ra, nhưng rất có quy luật, có thể từ trong tinh tượng nhìn ra con đường phía trước là lành hay dữ, đối phương hẳn đã nghĩ chúng ta không ai hiểu tinh tượng, nên không che giấu.”
Tề Thiên Dương nhìn thang đá trước mặt như Vạn Lý Trường Thành chạy dài, không thấy đầu đâu, trầm mặc, chỉ một con đường, biết lành dữ có ích gì?
Thấy cậu trầm mặc, Càn Khôn Đồ vội nói: “Chỉ cần là trận pháp thì sẽ có kẽ hở, chúng ta có thể đợi đến lúc trận pháp này yếu nhất mà phá trận, tinh tượng biểu hiện Đế tinh suy nhược, đối chiếu với chủ mẫu và chủ nhân, chúng ta sẽ chờ đến lúc hai sao Văn, Võ cực thịnh, chủ mẫu người thấy có được không?”
“Hai sao Văn Võ? Giải thích làm sao?” Đứng trước cánh cửa sinh mạng, Tề Thiên Dương cũng lười sửa xưng hô của Càn Khôn Đồ, trực tiếp hỏi.
Càn Khôn Đồ len lén liếc Sở Hàn Phi một cái, nó cùng kí chủ nhà mình ở chung sớm chiều lâu như vậy, đương nhiên biết bây giờ tâm tình của y không tệ, thở dài một hơi, nghiêm túc đáp lại: “Chủ mẫu có điều không biết, Đế tinh giáng thế tất có nhị vị tinh quân Văn Khúc Tinh và Võ Khúc Tinh hỗ trợ, Văn, Võ hưng thịnh ắt Đế tinh cũng hưng thịnh, kẻ trong trận tương ứng Đế tinh, mà Đế tinh lại bị áp chế, nên chúng ta một đường này nguy cơ bốn bề, nhưng hai sao Văn, Võ hưng thịnh, Đế tinh có bị áp chế cũng sẽ hưng thịnh trở lại, đến lúc đó chúng ta phá trận tỷ lệ sẽ tăng lên rất nhiều.”
Tề Thiên Dương suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: “Chúng ta bây giờ phải đợi bao lâu?”
Càn Khôn Đồ nhìn tinh tượng, trong đầu tính toán thoăn thoắt, đưa ra một đáp án khẳng đinh: “Sáu canh giờ.”
Sáu canh giờ cũng chính là mười hai giờ, dù còn cách khác, đại khái cũng không nhanh hơn cách này, Tề Thiên Dương không nói hai lời, vén áo bào ngồi xuống, bắt đầu tĩnh toạ minh tưởng, nỗ lực điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất trước khi phá trận.
Sở Hàn Phi nhìn thấy, cũng không nói nhiều, yên lặng đứng sang một bên, hộ pháp cho cậu.