Ăn Con Gà Lớn

Chương 20

Edit: Tà Thần

Bàn Tử lên tiếng, Nguyên Tiểu Diệp khóa ngay được vị trí của anh ta.

Bàn Tử nằm sấp trên cành của cái cây to sau lưng Nguyên Tiểu Diệp, tán cây cành lá rậm rạp thành công che đi thân hình anh ta, hơn nữa không biết Bàn Tử dùng phương pháp gì che đi hơi thở trên người nên Nguyên Tiểu Diệp mới không phát hiện ra.

“Anh muốn không?” Nguyên Tiểu Diệp nhỏ giọng nói vào bộ đàm.

“Đương nhiên có, anh không đợi nổi luôn.” Bàn Tử hiểu ý Nguyên Tiểu Diệp, cũng nói vào bộ đàm, như vậy sẽ khó lộ vị trí hơn nói chuyện trực tiếp.

“Muốn thì đến đây, em nằm đây này.” Nguyên Tiểu Diệp không hề để tâm giao AWM cho Bàn Tử, cô không dùng súng bắn tỉa, đưa cho người muốn dùng còn hơn để cô cầm trong tay cho phí đạn.

Bàn Tử chần chờ: “Em gái Sương Diệp, như thế không ổn lắm… Ban ngày ban mặt, anh làm chuyện này với em thì anh giống người xấu lắm.”

“Này… Hai người nói chuyện để ý tình cảnh chút đi.” Diệp Đường Đường nghe hai người nói chuyện, cuối cùng không nhịn được cắt ngang, hai người này nói chuyện gì damdang vậy chứ.

Mặc dù PUBG rất chân thực nhưng có rất nhiều chuyện không thể mô phỏng được.

Đừng hỏi sao Diệp Đường Đường biết, anh chỉ từng lướt qua bài đăng trên diễn đàn thôi.

Nguyên Tiểu Diệp và Bàn Tử sửng sốt, hai bọn họ nói chuyện làm sao? Đối thoại bình thường như cân đường hộp sữa!

Đầu Bàn Tử nảy số nhanh, nghĩ thêm một chút là hiểu ý của Diệp Đường Đường.

Anh ta cười hê hê: “Đường thần, tôi và em gái Sương Diệp đang nói chuyện đổi súng mà… Với cả hai chúng tôi mới vừa quen nhau, anh nghĩ đi đâu đấy.”

Diệp Đường Đường nghe xong, im lặng thật lâu, anh lái xe, giữa sợi tóc lộ ra vành tai đỏ ửng.

Một tay Diệp Đường Đường cầm tay lái, tay kia không nhịn được nâng lên, mu bàn tay che trước môi, cả người đều tản ra hơi thở ‘ngượng ngùng’.

Mình đang suy nghĩ lung tung cái gì đây…

Gương mặt Diệp Đường Đường sau chiếc mặt nạ bảo hộ nóng lên.

Đều tại bình thường tên Cát Kỳ kia toàn phổ cập cho anh những thứ khùng điên gì đâu, cho nên anh mới suy nghĩ như vậy.

Sắp vào khu an toàn, Diệp Đường Đường thu lại cảm xúc ngượng ngùng, khí thế trở nên lạnh lẽo, như một thanh bảo kiếm sắc nhọn rút khỏi vỏ.

Anh không lái xe tiếp mà đi vào bo, dừng ở một khu đất cao ở rìa bo, tầm nhìn rất tốt, có thể bắn tỉa.

Phía trước là cảng Primorsk, hai biểu tượng đồng đội trên bản đồ chồng lên nhau nằm ở phía bên kia của khu nhà, đối diện trực tiếp với anh.

Diệp Đường Đường cúi xuống đất, dựng súng bắn tỉa lên, nhắm ngay căn nhà màu xanh da trời. Anh lấy đầu Cát Kỳ ra để đảm bảo, tầng 3 căn nhà xanh kia có ít nhất hai người.



Hai người nằm trong bụi cỏ, bụi cây rậm rẹp che khuất hai người đang châu đầu ghé tai.

Nguyên Tiểu Diệp nhỏ giọng: “Anh đưa súng tiểu liên cho em là được.”

Bàn Tử nháy mắt ra hiệu: “Em thật sự chịu đưa AWM cho anh hả, đây chính là súng thần ăn gà, em cho anh kể cũng ngại.”

Bàn Tử và Nguyên Tiểu Diệp đã tiếp xúc vài lần, chắc chắn đối phương là cô gái nhỏ kỹ thuật cao siêu nhưng nhát giao tiếp, chưa trải sự đời.

Bàn Tử đã quên mất chuyện Nguyên Tiểu Diệp “Tiễn mình lên đường”.

Anh ta chỉ nhớ rõ vẻ mặt mù mịt có chút oan ức của đối phương khi mới gặp.

Cô gái nhỏ như này là dễ lừa nhất…

Khuôn mặt Nguyên Tiểu Diệp sau mặt nạ lộ ra nụ cười có độ cong quen thuộc, “Anh cho em nhiều kẹo hồ lô lắm rồi, trước kia cũng giúp đỡ em, cảm ơn.”

Dứt lời, cô dỡ súng ném xuống đất.

Bàn Tử mồm thì từ chối nhưng động tác lại nhanh như chớp, Nguyên Tiểu Diệp vừa ném súng anh ta đã nhặt lên rồi, hơn nữa còn bồi một câu ——

“Đừng có đòi đấy nhá!”

“Ừm.” Nguyên Tiểu Diệp đáp sảng khoái.

Cầm AWM trên tay, đúng là cảm giác khác hẳn súng bình thường, Bàn Tử yêu thích không buông tay nhìn kỹ súng tổ ngành trong truyền thuyết.

Nhưng vừa xem, nụ cười tươi của anh ta biến thành cười khổ, hận không thể đổi lại súng.

“Em thất đức vừa thôi nhé, vừa bắn một phát đã hết đạn thì làm ăn gì, 20 viên đâu rồi?”

Nguyên Tiểu Diệp quay sang nhìn anh ta một cái: “Em dùng hết rồi.”

“Thế thì…” Đôi mắt híp của Bàn Tử nhìn súng trong ngực Nguyên Tiểu Diệp.

Nguyên Tiểu Diệp lập tức ôm chặt súng tiểu liên Uzi và 200 viên đạn 9 mm, cảnh giác nhìn Bàn Tử: “Đã bảo không đổi lại rồi đấy nhé.”

Bàn Tử ấp úng nửa ngày, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Được, anh còn tưởng em là đóa hoa trắng, không ngờ em bịp người cũng kém gì anh đâu.”

Nguyên Tiểu Diệp lại đáp anh ta chăm chú: “Em chưa chủ động bịp bợm bao giờ nhé, em là người tốt.”

Quen tai ghê, Bàn Tử nhớ chính mình cũng hay nói câu này.

Anh ta không chủ động hố ai, chỉ có người khác làm tự bản thân bị hố, thế thì chịu rồi.

Bàn Tử: “…” Đũy mọe, nhìn nhầm, con nhóc này cũng là đồng loại của mình.

Thoạt nhìn ngây thơ, thực chất vô số tội, lừa người khác lừa cả bản thân!

Vào lúc này, Bàn Tử vô cùng nhung nhớ những thanh niên thoạt nhìn khôn khéo mà thực tế lại hiền lành.

Bàn Tử hắng giọng một cái, giọng điệu nịnh nọt: “Đường thần, tôi nhặt được AWM này, cho anh nha? Anh đưa tôi bừa một khẩu cũng được.”

Diệp Đường Đường báo súng trên người, “Tôi có 98K với UMP9, anh muốn cái nào?”

Bàn Tử quả quyết nói: “Tôi muốn UMP9, người phàm chúng tôi không nên đυ.ng đến 98K… Tôi sang đây, Đường thần bắn tỉa giỏi, 2 khẩu bắn tỉa cũng không thành vấn đề!”

Một cái mũ bị chụp lên đầu Diệp Đường Đường.

Diệp Đường Đường trầm ngâm, ngay khi Bàn Tử cho là anh không đồng ý thì Diệp Đường Đường nói: “Thân hình anh dễ bị lộ, núp đi, để tôi sang đó, sẽ nhanh thôi.”

Diệp Đường Đường chầm chậm nói, giọng lại cực kỳ dịu dàng, làm người ta thấy vô cùng hưởng thụ.

Nguyên Tiểu Diệp không khỏi cảm thấy cái tai đeo máy truyền tin hơi ngứa, cô đưa tay gãi gãi.

Bàn Tử cảm động muốn chết, anh ta quyết định lát nữa sẽ ném đạn cho Đường thần trước, để đỡ đối phương thấy lượng đạn Magnum lại hối hận.

Đương nhiên, Bàn Tử tin tưởng Đường thần không phải là loại nhỏ mọn không chịu đổi súng kia.

Cùng lắm thì chút nữa anh ta cho Đường thần thêm vài viên đạn 7.62 mm, 20 viên là được chứ gì.

Giờ còn lại tổng 19 người, đủ cho loại đại thần không trượt phát nào như Đường thần sử dụng.

Nguyên Tiểu Diệp im lặng nhìn nụ cười trên mặt Bàn Tử khi trèo cây, tự dưng lại thấy thương thay cho số 2.

Diệp Đường Đường còn không biết mình sắp bị Bàn Tử hố.

Anh cầm UMP9 cũng không có tác dụng, anh căn bản không để kẻ địch có cơ hội đến gần mình, 98K là đủ để tiêu diệt kẻ địch trong phạm vi tầm nhìn.

Diệp Đường Đường khom lưng lén đi qua, vòng từ cảng Primorsk ra rìa bo để đi.

Đi vào trong, anh xác định được phạm vi đại khái của bảy hoặc tám người.

Diệp Đường Đường và hai người Nguyên Tiểu Diệp, Bàn Tử tập hợp lại, khi Diệp Đường Đường thấy thân thể to béo của Bàn Tử nhảy từ cây lớn xuống, mặt đất rung chuyển nhè nhẹ thì vẻ mặt hơi cứng lại.

Bàn Tử béo nhưng linh hoạt hơn cả người bình thường.

Dưới sự chứng kiến của Nguyên Tiểu Diệp ——

Bàn Tử vô cùng cung kính da^ʍ AWM lên.

Diệp Đường Đường một tay nhận AWM, tay kia lấy UMP9.

Bàn Tử nhận lấy UMP9 và hơn trăm viên đạn thì vui phấp phới, Diệp Đường Đường nhận lấy 4 viên Magnum, lâm vào câm lặng.

Bàn Tử cầm AWM mà không bắn thì không chịu được nên đã bắn mất một phát, chỉ còn lại 4 viên.

Gương mặt sau mặt nạ bảo hộ của Diệp Đường Đường… bứ lên như bánh bao.

Bàn Tử không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương của Đường thần, giả vờ giả vịt an ủi: “Đường thần, bây giờ chỉ còn lại mười mấy người, cùng lắm là ba, bốn cái mũ 3, đạn này thừa đủ luôn đó.”

Diệp Đường Đường nhàn nhạt liếc Bàn Tử một cái, cất súng đi, nhanh nhẹn trèo lên cái cây to Bàn Tử vừa nhảy xuống.

Bàn Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Đường Đường chiếm chỗ cũ của mình, “Đường, Đường thần, anh là đại thần sao lại leo cây!”

Diệp Đường Đường lạnh lùng: “Nơi này cao, à mà phòng bếp trước mặt có người, tôi cầm SR chỉ có thể bắn tỉa, giao nhiệm vụ đột kích cho anh đấy.”

Bàn Tử liên tục xua tay: “Không được đâu, tôi thích chơi solo, dù anh là Đường thần tôi cũng không muốn hợp tác đâu.”

Diệp Đường Đường “À” một tiếng, “Tôi cũng không muốn màu sa mạc nữa, chỗ tiền đặt cọc coi như cho anh đấy.”

“…” Bàn Tử dừng lại, “Được, anh giỏi, tôi đột kích thì đột kích!”

Nguyên Tiểu Diệp quan sát từ đầu đến cuối quay sang, người tốt số 2 cũng không phải dạng vừa đâu.

——

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tôi suýt thì được ăn gà, cuối cùng lại bị xe tăng ma* gϊếŧ chết, tức ghê.

(*) Xe tăng ma: Người chơi núp (nằm, ngồi) trong cỏ, cây.

Mọi người hãy chăm bình luận và vote nha ~