Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Hồng lão nguyên soái lại muốn chủ động đi liên thủ với Huyền Vũ Hoàng?
Chư vị tướng lĩnh ngồi ở đây kinh hãi đến biến sắc.
Đây chính là tình huống trước nay chưa từng có. Ngẫm lại xem, một vị Hồng lão nguyên soái trình độ quân sự đã đến mức độ nào? Chỉ huy một trận chiến dễ như ăn cháo, mặc dù là loại chiến dịch cỡ lớn cũng là điều chắc chắn.
Mà Huyền Vũ Hoàng thì sao đây? Quả thực tựa là điển hình đại biểu cho đại quân vương chiến quốc. Mười mấy năm trước tên hắn đã sớm truyền lưu trên chiến trường, thực lực chỉ huy không hẳn ở bên dưới Hồng lão nguyên soái.
Hiệu quả sản sinh khi hai người liên thủ, cơ bản chẳng khác nào nước Vũ đánh quốc chiến với tám thành thực lực chỉ huy.
“Hồng lão nguyên soái nhất định là nhìn ra gì đó.”
“Hắn là nhìn ra trình độ chỉ huy của Huyền Vũ Hoàng không phải đối thủ của Chu Chỉ Nhược.”
“Nói như vậy có chút không lễ phép chứ?”
“Ta lại cảm thấy Hồng lão nguyên soái hiện tại đi vào lều vải liên thủ với Huyền Vũ Hoàng, mới là không lễ phép đây.”
“Này cũng nói đúng lắm. Huynh đệ ta cũng có cái cảm giác này. Huyền Vũ Hoàng nhất định sẽ cảm thấy thật là mất mặt đi?”
Kỳ thực những tướng lãnh này còn không biết, Hồng lão nguyên soái làm như thế, Huyền Vũ Hoàng nhiều nhất là dở khóc dở cười, cũng không đến nỗi trách cứ thế nào.
Vứt chút mặt mũi là miễn không được, thế nhưng chỉ cần Chu Chỉ Nhược là thật là có bản lĩnh, Huyền Vũ Hoàng sẽ không quan tâm chút mặt mũi bị tổn thất này. Bởi vì sau đó Chu Chỉ Nhược chỉ cần có biểu hiện xuất sắc, tất cả mọi người đều sẽ rất nhanh quên vấn đề mặt mũi của hoàng thượng.
Đây giống như là tông chủ bọn họ bị Tiêu Nhược Dao hố qua, nhưng hiện tại ai còn nhớ? Đều cho rằng bằng bản lãnh của nàng là việc thiên kinh địa nghĩa*. (*ý là thua cũng không bị nhục)
Người vẫn là phải có bản lĩnh, mới có thể được tán tụng.
Quan trọng hơn chính là, cái cử động này của Hồng lão nguyên soái. Bằng là trực tiếp cất nhắc địa vị của Chu Chỉ Nhược.
Trong lòng hết thảy tướng lĩnh ở đây, Chu Chỉ Nhược đã thăng cấp làm thiên tài về chiến thuật. Nếu là Huyền Vũ Hoàng phái cho nàng một nhánh quân đội. Khẳng định không có ai lại nói một chữ “Không”.
Đường nữ tướng hiện tại thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
“A, được rồi ta cũng sẽ cố hết sức.” Đường nữ tướng biểu cảm trên mặt có vẻ khó khăn đi tới vị trí trọng tài ở giữa: “Kính xin Dương tướng quân, Chu tướng quân vì ta tham khảo.”
Hai tên tướng quân bị điểm danh tự mau mau đứng dậy, một người trong đó nói: “Hoàng thượng giao phó Hồng lão nguyên soái, Hồng lão nguyên soái giao phó Đường nữ tướng, cái này từng vị được tín nhiệm đi xuống, mạt tướng làm sao dám đảm đương?”
Một vị khác cũng vội vàng nói: “Đường nữ tướng không nên khách sáo. Hiện nay chư vị đang ngồi, ngoại trừ Đường nữ tướng người ra, ai còn có năng lực nói mình có thể vượt qua Đường nữ tướng để thay thế vị trí Hồng lão nguyên soái ngồi ở chỗ này? Chớ nói không người nào dám. Chính là có người dám, huynh đệ chúng ta cũng sẽ là cái thứ nhất nắm dị nghị đem hắn đuổi xuống.”
Đường nữ tướng cũng là đồng ý rồi, bắt đầu chủ trì phán đoán quân sự.
Lúc này song phương vừa vặn bởi vì Hồng lão nguyên soái tiến vào mà có một cái khoảng cách, Khâu nữ tướng đã ở một bên liếc nhìn hồi lâu, liền mau mau tập hợp lại đây, lén lút hỏi: “Hồng lão nguyên soái sẽ không phải là vì để làm cho Chu thống lĩnh nổi bật, mới đi vào cùng Huyền Vũ Hoàng liên thủ đối địch chứ?”
“Làm sao có khả năng?” Đường nữ tướng cười nói: “Ta tuy rằng không đủ để đoán được Chu thống lĩnh làm cái gì. Nhưng chí ít ta biết, Hồng lão nguyên soái cũng không có hứng thú bồi một vị thiếu nữ làm nũng uổng phí thời gian. Huống hồ còn có một vị hoàng thượng bị lãng phí canh giờ.”
Khâu nữ tướng nghĩ đến một lát, trực tiếp không nghĩ nữa.
Hiện trường đại đa số người cũng có ý nghĩ giống như vậy. Chuyện có quá nhiều chi tiết nhỏ hoặc là nói tình huống có nội hàm nhiều tầng, đầu của chính mình đoán không ra, như vậy chỉ cần biết một chút là tốt rồi: Chu Chỉ Nhược rất lợi hại, trình độ chiến thuật có thể để cho Huyền Vũ Hoàng cùng Hồng lão nguyên soái liên thủ rồi!
Chí ít mục đích cơ bản của Huyền Vũ Hoàng khi cử hành lần quân yến này đã đạt đến, Chu Chỉ Nhược ở trong quân đã lập thành uy tín. Không có ai sẽ nghi vấn năng lực chỉ huy quân sự của nàng.
Chu Chỉ Nhược sẽ có bản lĩnh lớn bao nhiêu? Đường nữ tướng ngồi ở án trước đài hơi sốt sắng.
Nàng không sợ đứng ở giữa làm trọng tài cho hoàng thượng cùng Hồng lão nguyên soái. Nhưng mà còn lo lắng cho mình không thể xử lý tốt kết quả hành động quân sự từ phía Chu Chỉ Nhược phản lại.
Hay là không cần lo nghĩ nhiều như vậy, ta cũng không có nhiều tâm lực đến phân tích bản lĩnh Chu Chỉ Nhược. Dùng sức vẩy vẩy đầu, thật giống đánh đuổi khϊếp sợ trong lòng, Đường nữ tướng bắt đầu có nề nếp, tận tâm tận lực làm người trung gian tiến hành trọng tài.
Nhưng hiện tại, tất cả mọi người nhìn biểu cảm trên mặt Đường nữ tướng nhưng có điểm không rõ.
Vẻ mặt cố hết sức vừa nãy. Đã đổi thành một loại khϊếp sợ.
Bởi vì hiện tại Đường nữ tướng mở ra một tờ thư giản do Hồng lão nguyên soái lưu lại trên án.
Nàng ngồi gần nhất, nhưng là biết những sách lược này đều là ở trong lều hoàng phương của Chu Chỉ Nhược phát ra.
Nhưng là… Những sách giản này rõ ràng đều là ở thuật lại nội dung hành động quân sự của Huyền Vũ Hoàng?
Không đúng. Những thứ này đều là dự đoán a!
Đường nữ tướng đột nhiên tỉnh ngộ ra.
Chu Chỉ Nhược ở trong lều vải, sớm liền làm ra dự phán đối với hành động quân sự của Huyền Vũ Hoàng, trước đó viết xong các loại miêu tả cùng sách lược đối ứng, sau đó nhường lính liên lạc chậm rãi đi ra.
Đúng đúng, lúc đó mấy cái tên lính liên lạc kia sở dĩ đi được chậm như thế, cũng là bởi vì Chu Chỉ Nhược đã sớm dự đoán chuyện còn chưa xảy ra. Tuy rằng không rõ là Chu Chỉ Nhược sắp xếp hay là lính liên lạc tự mình cảm thấy, nhưng khách quan mà nói hành động này tựa là như vậy.
Đường nữ tướng cẩn thận ngắm trên tay gần mười phần văn giản, quả thực hoài nghi mình có đoán sai hay không.
Có thể nhưng vào lúc này, dường như muốn xác minh suy đoán của nàng, lính liên lạc của Huyền Vũ Hoàng đi ra.
“Thỉnh cầu Đường nữ tướng đứng ở giữa làm trọng tài.” Lính liên lạc dâng ra sách lược quân sự mà Huyền Vũ Hoàng cùng Hồng lão nguyên soái đồng thời quyết.
Đường nữ tướng đem thư giản quân lược mang tới nhìn một chút. Chỉ thấy hai vị đại lão quyết sách là: ( bày binh thượng du, thu thập gỗ làm ra phương tiện qua sông, đêm khuya dạ tập đại doanh hoàng phương.)
Đường nữ tướng thầm nghĩ. Mặc dù trước đó Chu Chỉ Nhược liệu sự như thần, nhưng nàng cũng không biết Hồng lão nguyên soái cũng tiến vào quân trướng liên thủ. Nếu là còn muốn dựa theo dòng suy nghĩ quân lược của Huyền Vũ Hoàng mà suy đoán, nhất định sẽ phạm sai lầm!
Vừa vặn hoàng phương quân bồng Chu Chỉ Nhược bên kia, một cái lính liên lạc cũng chậm chậm đi ra.
Đường nữ tướng nhận tới thư giản của Ngô Minh, hít sâu một hơi mở ra xem, chỉ thấy mặt trên viết: ( chiến cuộc chiếm ưu, nhưng không nối tiếp, mà nhận được tin tức hoàng thượng vội vã ban lệnh hồi quân. Tất nhiên là lão nguyên soái ngứa nghề, cùng hoàng thượng liên thủ, lúc này mới trì hoãn thời gian. Không biết vị nào ở giữa trọng tài, nhưng là Đường nữ tướng sao? Mong rằng báo cho.)
Đường nữ tướng thấy lời này, con mắt đều trợn tròn.
Vừa nãy từ lúc Hồng lão nguyên soái rời đi, căn bản không có người tiến vào bên trong lều cỏ hoàng phương. Như vậy Chu Chỉ Nhược đúng là dựa vào bản lĩnh liệu sự như thần đoán được tình thế biến hóa?
Hay là giả, Chu Chỉ Nhược có thể nhìn thấy tương lai? Đường nữ tướng trợn tròn cặp mắt.
Một lúc lâu, nàng cảm giác mình căn bản là không có cách đảm nhiệm được phần trọng tài đứng giữa này.
Không tự tin, hoàn toàn không tự tin.
Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, nàng thở dài một hơi, cầm thư giản của Ngô Minh đi xuống, thẫn thờ giao cho một cái lính liên lạc: “Đem phần thư giản này đưa vào quân trướng hồng phương.”
Toàn trường nhất thời ồ lên một trận.
Thư giản truyền vào trong lều không lâu, mọi người thấy Huyền Vũ Hoàng lôi kéo tay Hồng lão nguyên soái cười đi ra.
Hai người lại cùng kêu lên nói: “Thua thua.”