Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Lông mày Huyền Vũ Hoàng không có nhăn lại đến, nhưng trên mặt chưa từng xuất hiện mỉm cười, cũng đủ để cho người chung quanh biết thái độ của hắn.
Đường nữ tướng không rõ, không biết vì sao hoàng thượng sẽ cảm thấy huyền vũ binh sĩ diễn võ không hài lòng.
Ba đội huyền vũ binh sĩ hỗn hợp thao diễn, tuy rằng không phải đao thật súng thật, nhưng chém gϊếŧ cũng không lưu tình bao nhiêu. Thậm chí có số ít huyền vũ binh sĩ bị thương trật khớp thậm chí còn gãy xương.
Cần xem trọng điểm chính là huyền vũ quân đoàn của ba vị huyền vũ nữ tướng, sức chiến đấu rõ ràng không tầm thường. Mặc dù là chỉ có chín trăm người, cũng có thể thử đối kháng kỵ binh vừa nãy một thoáng.
Ba vạn kỵ binh xung trận thế công rất mạnh, chín trăm huyền vũ binh sĩ khó có thể có lực kháng cự. Nhưng phỏng chừng chín trăm huyền vũ binh sĩ gánh vác gần vạn kỵ binh vẫn là không thành vấn đề. Then chốt là lần xung kích đầu tiên. Chỉ cần có thể gánh chịu đợt kỵ binh đầu tiên mạnh mẽ xông tới, đón lấy liền hoàn toàn là nơi huyền vũ binh sĩ biểu diễn ngang dọc sa trường.
Hồng lão nguyên soái cũng đã sớm chú ý tới thái độ của Huyền Vũ Hoàng, hắn niệp chòm râu hoa râm trong lòng hiểu rõ.
Tiêu Nhược Dao! Nước Tề Tiêu Nhược Dao. Hoàng thượng nhất định là nhìn thấy huyền vũ binh sĩ diễn võ, liền khó tránh khỏi nghĩ đến trong chiến báo nhìn thấy biểu hiện huyền vũ quân đoàn của Tiêu Nhược Dao.
Mặc dù là Hồng lão nguyên soái, ở thời điểm bắt được quân báo đều không thể tin được vào con mắt của chính mình.
Ba trăm huyền vũ binh sĩ ở trên chiến trường xung kích vào trận hình của gần vạn thương binh, trảm thủ mấy ngàn còn muốn không úy kỵ mưa tên, thậm chí là huyền vũ nữ tướng Tiêu Nhược Dao còn có năng lực tiến lên tự mình động thủ gϊếŧ địch, giúp đỡ phản kích mưa tên.
Tiến có thể công, lui có thể thủ, huyền vũ quân đoàn có tướng lĩnh bất cứ lúc nào có thể đột tiến tập kích, thực sự là vũ khí chiến lược cấp quốc gia trong chiến tranh. Nếu nước Vũ muốn chiến thắng nước Tề, liền có huyền vũ quân đoàn không thể vượt qua của Tiêu Nhược Dao làm một cái khe sâu.
Hơn nữa Tiêu Nhược Dao đạp hoàn cùng màu sắc kết giới là thanh sắc*, mang ý nghĩa nàng là huyền vũ nữ tướng cấp năm. Từ đó có thể biết ba trăm huyền vũ binh sĩ tác chiến vốn là chưa đầy đủ, sức chiến đấu vẫn là chưa phát huy hết hoàn toàn. (*màu xanh da trời)
“Thương Thiên Thanh Ngọc.” Hồng lão nguyên soái đột nhiên nhắc tới một câu.
Thân hình Huyền Vũ Hoàng chấn động, nhưng không có theo tiếng đến xem Hồng lão nguyên soái. Chỉ là khẽ gật đầu.
Điệp báo tư chất ngọc thạch của Tiêu Nhược Dao là Thương Thiên Thanh Ngọc, đã do bộ ngành điệp báo nước Vũ bỏ ra cái giá rất lớn đánh đổi được.
Đường nữ tướng liền ở bên cạnh, tự nhiên cũng nghe được Hồng lão nguyên soái nhắc tới, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra là bởi vì cái Thương Thiên Thanh Ngọc này. Rõ rồi, là bởi vì duyên cớ Tiêu Nhược Dao. Huyền Vũ Hoàng cùng Hồng lão nguyên soái đều cảm thấy đau đầu.
Ngẫm lại khối ngọc thạch trong truyền thuyết này đã từng bị vô số quốc gia cùng thế lực từng chiếm giữ được, nhưng là ai đều không thể sử dụng. Khối ngọc thạch này mấy trăm năm qua không người nào có thể kích hoạt, không nghĩ tới dĩ nhiên có thể ở trên người nàng phát huy hiệu quả. Không cần đoán đều biết uy lực tất nhiên mạnh mẽ.
Đường nữ tướng nhíu mày lên. Nàng cũng không có đầy đủ tự tin thu thập huyền võ binh đoàn của Tiêu Nhược Dao. Tuy rằng cấp bậc của chính mình đã cao đến cấp sáu, vượt qua cấp năm của đối phương, nhưng dù sao đối phương sinh ra huyền võ chỉ huy lực ban đầu tựa là cấp năm, khó bảo toàn sau đó sẽ không lần thứ hai thăng cấp.
Đặc biệt nếu như dựa theo nội dung bên trong điệp báo suy đoán. Lực chỉ huy huyền vũ binh sĩ của Tiêu Nhược Dao mặc kệ là độ tinh tế hay là phạm vi bao phủ, đều xa xa lớn hơn nhiều so với nữ tướng cấp năm bình thường. Cái này ý vị đối phương tám chín phần mười có năng lực khiêu chiến vượt cấp.
Cũng còn tốt nước Tề huyền vũ nữ tướng nhân số ít, Tiêu Nhược Dao xuất sắc cũng không thể dựa vào một nhánh huyền vũ quân đoàn liền giành được thiên hạ. Đây là điểm tựa duy nhất trong lòng khiến Đường nữ tướng có sức lực.
Sau nửa canh giờ, huyền vũ binh sĩ diễn võ thuận lợi kết thúc.
Ba vị huyền vũ nữ tướng còn muốn thật cực khổ. Dù sao chỉ huy Huyền Vũ quân đoàn mang ý nghĩa tiêu hao lượng lớn lực lượng tinh thần. Đặc biệt diễn võ ở trước mặt Huyền Vũ Hoàng, trong lòng một chút cũng không dám phạm sai lầm, kết quả dưới áp lực căng thẳng quả thực khiến cho các nàng như ở chiến trường chém gϊếŧ một hồi.
“Chư vị tướng sĩ cực khổ rồi. Ban một tháng bổng ngân làm phần thưởng.” Huyền Vũ Hoàng cao giọng tuyên bố.
“Tạ hoàng thượng ——!” Tướng sĩ toàn trường quỳ xuống đất tạ ân.
“Có chư vị tướng sĩ ra sức, lo gì đại vũ quốc ta không nhất thống Trung Nguyên! Hồi tưởng trăm năm trước, đại vũ quốc ta vẫn còn ở một góc nhà nhỏ tây nam…” Huyền Vũ Hoàng bắt đầu kể lại thời gian nằm gai nếm mật, tiến tới toả sáng quân quốc quyết từ*. (*ý đại loại là khích lệ chuốc mê tướng sĩ)
Ngô Minh rõ ràng đây là lời nói phấn chấn quân tâm điển hình.
Quả nhiên ở dưới bài cổ vũ sĩ khí của Huyền Vũ Hoàng, các binh sĩ đều rất hưng phấn. Từng cái từng cái giơ vũ khí lên cao, hô quát đại Vũ quốc vạn tuế. Âm thanh đinh tai nhức óc, coi quả thật là có cảm giác thủ trưởng xét duyệt diễn tập quân sự.
Ở bên trong tiếng hoan hô của mấy vạn người. Huyền Vũ Hoàng một bộ dáng vẻ thoả mãn đi xuống điểm quân đài.
Ngô Minh mọi người mau mau đi theo phía sau.
Huyền Vũ Hoàng đến bên trong cung điện trong cốc ngồi nghỉ ngơi xong, lại ca ngợi các tướng lĩnh dẫn quân một phen.
“Tiếp đó, trẫm muốn nhìn một chút chư tướng hành quân kỳ được chứ.” Huyền Vũ Hoàng cười nói.
Cờ hành quân là một loại trò chơi giống như lý luận suông, kỳ thực tựa là một loại quân sư diễn luyện bài binh bố trận.
Chơi cờ nhưng là cần hai nhóm người, từng nhóm người phân biệt ở trong trướng của mình không nhìn thấy bên kia. Hai bên từng người dựa vào lính liên lạc phát hiệu lệnh, mô phỏng tình huống chiến trường.
Bền ngoài lều trướng hai bên, nhưng là sa bàn mô phỏng chiến trường. Binh lực cùng cách bố trí chiến thuật bày mưu nghĩ kế của song phương sẽ ở trên sa trường mô phỏng này biểu diễn ra.
Có thể nói, loại trò chơi này là của một vị thiên tài thống quân đời trước nghĩ ra được. Tuy rằng không thể hoàn toàn mô phỏng chiến trường, nhưng đã thuộc về phát triển trò chơi cấp bậc quân sư vượt qua thời đại, tương đối thử thách phản ứng chỉ huy của người thống quân trên chiến trường.
“Chúng thần nguyện chơi.” Một đám tướng lĩnh trẻ tuổi tràn đầy phấn khởi.
Cái này tuy nói là một loại trò chơi. Kỳ thực cũng là một loại nội dung khảo nghiệm mà quân vương thử thách tướng lĩnh. Tuy rằng loại trò chơi này không quá mang ý nghĩa chiến trường nhất định sẽ biểu hiện ra được như vậy, nhưng ít ra ở trình độ nhất định vẫn có thể phỏng đoán đến đầu mối.
“Chúng ta một bên dùng bữa, một bên chơi trò chơi.” Huyền Vũ Hoàng rất thả lỏng nói, cảm giác mười phần bình dị gần gũi.
Chúng tướng lập tức lên tiếng: “Tạ hoàng thượng ban yến.”
“Hồng lão nguyên soái, ngươi bên này có thể có ứng cử viên a?” Huyền Vũ Hoàng nhìn lão thần ở trong quân mà mình nể trọng nhất. Cái này cũng là biểu hiện bản thân coi trọng hắn.
“Lão thần vừa vặn có ba cái người trẻ tuổi muốn rèn luyện một chút.” Hồng lão tướng quân vẫy tay, có ba vị nam tử trẻ tuổi đi lên phía trước, vén chiến bào quỳ sụp ở trên mặt đất.
“Triệu Bạch, Triệu Khởi, Triệu Điềm, bái kiến hoàng thượng.”
Ba vị tiểu tướng là nhân tài mới xuất hiện mà Hồng lão tướng quân những năm gần đây gắng sức bồi dưỡng. Bọn họ trẻ tuổi nhiệt huyết có chí tiến thủ, hơn nữa tâm cao hơn trời. Nếu không phải là Huyền Vũ Hoàng cùng Hồng lão tướng quân ở đây, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không khiêm tốn như thế.
Huyền Vũ Hoàng tùy ý khen ngợi tuổi trẻ tài cao một thoáng, liền giống như không tỉ mỉ nói rằng: “Hồng lão nguyên soái, trẫm dự định cùng ngươi đánh cược, được chứ?”
Ba vị tiểu tướng ánh mắt lập tức tụ tập tới.
Hồng lão nguyên soái nói: “Lão thần cả gan, nhận. Kính xin hoàng thượng định ra quy củ.”
“Nếu ngươi bên này có ba vị tiểu tướng ra tay, chúng ta liền chơi cái ba cục hai thắng đi.” Huyền Vũ Hoàng nói: “Ván đầu tiên, trẫm bên này dự định phái ra Sở nữ tướng ứng chiến.”
Hồng lão nguyên soái nói: “Lão thần bên này, dày mặt già muốn phái ba vị tiểu tướng cùng xuất chiến.”
Ngô Minh trong lòng thầm chửi một câu cáo già.