Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!

Chương 2

Tác giả: DTT_Ryu

Một ngày mới lại đến...

Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi trong căn phòng nhỏ, sau đó lại nhanh chóng bị dập tắt bởi cánh tay nhỏ nhắn thò ra từ trong chăn. Cánh tay ấy lại quơ sang phía bên trái giường như muốn tìm thứ gì đó.

Dương Nguyệt An đang muốn tìm kính nhưng mãi mà không với tới chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Lạ nhỉ, sao hôm nay cái bàn xa thế, cô với mãi không thấy, thử rướn người sang một tí cũng không được. Bực bội, cô lật chăn ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt để thích nghi với ánh sáng.

Đây... hoàn toàn không phải phòng của cô! Dương Nguyệt An mờ mịt nhìn xung quanh phòng. Căn phòng này nhỏ hơn phòng của cô, chỉ đặt một chiếc giường, một tủ quần áo nhỏ cùng một chiếc bàn học ngay cạnh cửa sổ. Bàn học rất ngăn nắp, cho thấy chủ nhân cũng không phải là người tùy tiện. Nhưng nó lại không quan trong bằng việc tại sao cô lại ở chỗ này.

Dường như nghĩ ra điều gì đó, Dương Nguyệt An bước vội đến cạnh bàn học, lấy mắt kính trên đó đeo vào, lục lọi tìm được chiếc gương nhỏ rồi soi. Quả thật, người trong gương có đến năm phần giống cô, nhưng cũng chỉ là năm phần thôi! Năm phần còn lại khá xa lạ, bao gồm cả mắt kính cô đang đéo nữa. Vén vén tóc mái trước mặt, Dương Nguyệt An không khỏi cảm thán, mặc dù có đến năm phần giống nhau nhưng bản thân nguyên chủ lại xinh đẹp hơn cô nhiều, ít nhất cô còn thấy vậy.

Bình tĩnh, Dương Nguyệt An hoàn toàn bình tĩnh trước tình huống này. Cô xác định mình đã xuyên không, là xuyên không như trong truyện miêu tả đó! Nhưng quả thực là cô không phấn khích cũng không lo sợ lắm. Nhìn căn phòng là đánh giá được hoàn cảnh của nguyên chủ rồi, cũng không phải tiểu thư gia tộc nào cả, chỉ là một học sinh bình thường. Ừm, là học sinh bình thường có chút khó khăn đi.

Lại nhìn nhìn vào gương, Dương Nguyệt An không khỏi cảm thán, tại sao cô và nguyên chủ đều bê tha bản thân như nhau vậy. Cô gái trong gương có khuôn mặt khá nhỏ nhắn, mái tóc cắt ngắn đến vai vì vừa ngủ dậy nên hơi bù xù, tóc mái thì dài gần chạm mắt, mắt kính che đi làm đôi mắt nhìn không có gì đẹp đẽ.

Lấy một quyển sách trên bàn học, cô nhìn tên của nguyên chủ. Nguyên chủ cũng tên Dương Nguyệt An như cô.

"Dương Nguyệt An... Dương Nguyệt An... Nguyệt An... Nguyệt An..."

A! Cô nhớ rồi, đây là một nhân vật trong quyển truyện mà cô đã đọc 3 tháng trước. Nói chung là nguyên chủ chỉ là nhân vật qua đường, còn là nhân vật qua đường không được lên sàn, chỉ được nhắc đến tên thôi đó. Quá thảm rồi!

Sở dĩ Dương Nguyệt An nhớ ra là vì nguyên chủ có tên giống cô, cả họ và tên nên khá hiếm gặp, vì vậy cô liền có ấn tượng. Nhưng cái tên như vậy chỉ được nhắc duy nhất một lần thôi, làm cô cũng phải nghĩ chốc lát mới nhớ ra. Đồng thời cô cũng nhớ ra luôn, nguyên chủ là bạn cùng bàn của nhân vật phản diện khi hắn ta chuyển đến. Còn chi tiết quan trọng hơn mà cô phát hiện ra, đó là... nguyên chủ mới học lớp 11 thôi. Điều này khiến cho một Dương Nguyệt An luôn tỏ ra bình tĩnh lại không thể bình tĩnh được nữa, cô muốn kích động ngửa mặt lên trời mà hét to:

"Aaaaaa, lão nương không muốn đi học"

Dương Nguyệt An không hoài bão, không ước mơ chứ không phải là không có sở ghét. Và điều khiến cô ghét nhất đó là đi học. Khó khắn thoát khỏi cấp 3 rồi lại chật vật, lăn lộn mãi mới thoát khỏi đại học, bây giờ lại đi học lại, cô TUYỆT ĐỐI KHÔNG MUỐN nha.

Rầu rầu rĩ rĩ một hồi, cô thở dài rồi nhận mệnh tiếp tục con đường tìm kiếm tri thức của nguyên chủ. Dù sao thì cô cũng chiếm thân thể của người ta, chả lẽ lại còn buông dở sự nghiệp của người ta? Dương Nguyệt An tỏ vẻ, cô không đến nỗi vứt lương tâm cho chó tha.

Đầu cảm thấy hơi choáng váng, cô cảm thấy một dòng kí ức đang ùa vào, là kí ức của nguyên chủ. Cũng không có gì phức tạp, cuộc sống của nguyên chủ khá đơn giản. Ba mẹ nguyên chủ mất khi cô vừa lên lớp 10 để lại cái phòng nhỏ tại một tiêu khu đã cũ, 2 phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách và một phòng vệ sinh. Nguyên chủ là người mà theo Dương Nguyệt An thì khá giống cô. Cũng thích guitar, cũng thích ngôn tình và khá ưa thích yên tĩnh, càng giống cô ở điểm không muốn chăm sóc bản thân mặc dù cô ấy có nhan sắc khá xinh đẹp. Nguyên chủ học tại lớp 11-2, cùng lớp với nam nữ chính và tới đây là nhân vật phản diện. Tuy thế nhưng cô có thành tích rất bình thường, cũng khá được môn tự nhiên nhưng những môn xã hội thì học kém hơn, đặc biệt kém nhất là môn Tiếng Anh.

Vì ba mẹ mất nên nguyên chủ vừa đi học vừa đi làm, cô làm phục vụ ở một quán cà phê, tiền cũng đủ đóng học nhưng hôm qua vừa thất nghiệp vì chủ quán dẹp tiệm rồi.

Dương Nguyệt An dường như nhìn thấy quá khứ và tương lai của chính mình kiếp trước. Chỉ khác là ba mẹ cô mất khi cô học năm nhất, còn ba mẹ nguyên chủ thì mất cách đây không lâu, bi thảm thật mà.

Thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, cô nhận ra thời gian cũng không còn sớm nữa. Nhà nguyên chủ mất hơn 20 phút để đi bộ đến trường, đi bằng xe bus nhanh hơn nhưng để tiết kiệm chút tiền thì cô vẫn đi bộ.

Sửa soạn cũng không nhiều, Dương Nguyệt An lấy tạm chiếc bánh mì nhỏ trong bếp để ăn, đeo giày và đi học. Nghĩ ngẫm, tan học còn phải kiếm việc làm nữa, cuộc sống ngày ấy của cô chuẩn bị được tái hiện lại rồi a...

~~~~~~~~~~~~~~~

Ryu: cảm thấy bản thân rất lười, tự dưng nổi cơn cho ra viết truyện, cuối cùng lại bê tha mãi mới cập nhật:)) không thể chấp nhận nổi mà:3

27/03/2020