Nhân Vật Phản Diện Bị Tôi Hôn Cho Ngu Người

Chương 28

Sáng sớm hôm sau, quản gia ăn sáng xong liền bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho Yến Nhất Tạ đi học.

Bởi vì Yến Nhất Tạ không đến canteen như những học sinh khác, vậy nên ngoài sách giáo khoa và bút đã lâu không động đến, phải chuẩn bị sẵn đồ ăn trưa và nước suối.

Sau khi học bạ của Yến Nhất Tạ được chuyển đến Hằng Sơ vào năm trước, hiệu trưởng trường Hằng Sơ đã có sáng kiến

lắp đặt thang máy ở một bên của tòa nhà giảng dạy cho các tòa nhà do nhà họ Yến quyên góp.

Thang máy này luôn đóng cửa, chỉ khi quẹt thẻ mới có thể đi thang máy.

Mà Yến Nhất Tạ là học sinh duy nhất có thẻ thang máy.

Hai năm nay, Yến Nhất Tạ không thường xuyên đến trường, thang máy dần trở thành phương tiện bỏ hoang. Quản gia phải đánh tiếng với trường, bảo đối phương tiến hành đại tu thang máy trước.

Sau khi mọi việc đã ổn thỏa, người quản gia già lại gọi điện cho chủ nhiệm lớp của Yến Nhất Tạ, báo cho ông rằng Yến Nhất Tạ sắp đi học.

Lớp học lập tức bị xáo trộn, ngay lập tức bắt đầu điều chỉnh chương trình học của lớp 1, tất cả các tiết học thể dục mà Yến Nhất Tạ không thể tham gia trong lớp đã được chuyển đến trước giờ tan học. Như vậy, khi lớp học vào tiết học thể dục thì cậu thiếu niên của nhà họ Yến trong ban quản trị có thể về nhà sớm.

Nói tóm lại, Yến Nhất Tạ đi học là một chuyện rất phiền phức cho mọi người.

Vì nhà họ Yến có nhiều tiền nên những lúc cậu vừa đẩy xe lăn đi trên đường sẽ thỉnh thoảng có các thầy cô giáo trong trường hay các thầy cô giáo không quen biết đến quan tâm hỏi han xem có cần giúp đỡ gì không. Ánh mắt của họ như thể cậu là một kẻ tật nguyền không thể tự chăm sóc bản thân và có một tính cách quái gở vậy.

Yến Nhất Tạ rất mệt mỏi vì tất cả những điều này.

Đây là một trong những lý do tại sao trong hai năm trước đó, số lần cậu xuất hiện ở trường chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trên thực tế, nếu như ngày đó không xúc động mà đồng ý với Khương Ninh, lần tiếp theo cậu xuất hiện ở trường học có thể là một năm sau khi thi tuyển sinh cấp ba.

Quản gia đỡ Yến Nhất Tạ lên xe, đưa cho cậu chiếc chăn dùng để che đầu gối và chiếc ô cán dài màu đen, sau đó khởi động xe và lái xe trên con đường đến trường.

Đã hơn nửa năm rồi, quản gia không đi trên con đường này, suýt chút nữa đã quên đường đi.

Ông liếc nhìn cậu chủ mình qua kính chiếu hậu. Cậu chủ đang yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, gió biển thổi vào từ cửa sổ xe đang mở khẽ lướt qua trán.

Chú quản gia không khỏi cảm thấy có chút lo lắng - mặc dù từ tận đáy lòng ông hy vọng cậu chủ sẽ ra ngoài và làm quen với một số bạn mới, phơi nắng dưới những khung cảnh khác nhau, nhưng lỡ như chuyện xảy ra vào năm ngoái lại xảy ra một lần nữa thì sao bây giờ?

Trong khi quản gia lo lắng, Yến Nhất Tạ cũng có chút buồn bực.

Chỉ là Yến Nhất Tạ đã quen với việc che giấu cảm xúc và không bộc lộ ra ngoài.

“Sáng nay Khương Ninh không gửi tin nhắn cho cậu sao?” Quản gia hỏi, phá vỡ sự im lặng trong xe.

Yến Nhất Tạ không muốn quản gia phát hiện mình vẫn luôn nhấc điện thoại lên xem Khương Ninh có gọi hay không.

Cậu "ồ" một tiếng, vẫn lười biếng nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Có thể đã gửi, nhưng tôi lười xem."

Quản gia vội vàng nói: "Cậu mau xem đi. Cô ấy nói muốn đi học với cậu, có lẽ đang ở trường chờ cậu đấy. Nếu như bỏ lỡ thì sao?"

Lúc này Yến Nhất Tạ mới mở mắt ra liếc nhìn người quản gia, dùng giọng điệu khoe khoang khó phát hiện và có phần lơ đễnh mà nói: "Cậu ấy nói là muốn tạo bất ngờ cho tôi."

“Bất ngờ?” Quản gia lập tức nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm nói: “Có cần tôi nhắc nhở cô ấy không?"

Cậu thiếu niên lập tức nghiêm mặt: "Không được nhắc nhở."

Nhưng liệu Khương Ninh có nhớ cái bất ngờ mà cô nói ngày hôm đó hay không, Yến Nhất Tạ không chắc. Trong khoảng thời gian này, Khương Ninh chưa từng nhắc lại chuyện này, đương nhiên Yến Nhất Tạ sẽ không chủ động hỏi.

Người thiếu niên giấu chuyện này trong lòng, nghẹn tới nỗi sắp nội thương.

Yến Nhất Tạ đã lâu không đến trường, chỉ cảm thấy mọi thứ đều lạ lẫm, nhưng cậu vẫn nhớ chỗ ngồi của mình là cạnh cửa sổ ở hàng thứ hai từ cuối lớp đếm lên.

Cậu đột ngột xuất hiện ở trường, các học sinh trong lớp 1 thực sự choáng váng. Khi cậu ngồi xe lăn tự động đi thẳng qua, các nam sinh ở phía sau lớp 1 vội vàng nhường đường cho cậu.

“Tại sao cậu ta lại tới đây?” Các học sinh lớp 1 vừa ngạc nhiên vừa e sợ.

Năm ngoái, có một bạn nam có gia cảnh cũng không tệ lắm nhưng không biết trời cao đất rộng mà chế nhạo cậu là thằng què, cậu ta đã bị chiếc ô trong tay cậu đánh gãy chân. Sau đó, mọi người cho rằng nhà trường sẽ giải quyết sự việc này bằng cách yêu cầu Yến Nhất Tạ phải xin lỗi bạn nam kia, kết quả là cách nhà trường xử lý là trực tiếp chuyển bạn nam đó sang trường khác.

Sau đó, một học sinh có mối quan hệ tốt với bạn nam đó đã đến nhà cậu ta để tìm người, song lại phát hiện ra rằng gia đình bạn nam kia đã chuyển đi nơi khác, lại còn chẳng để lại một lời nào, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nói tóm lại, sau sự việc này, người trong lớp nhanh chóng đoán ra lai lịch của cậu, không ai dám dễ dàng tiếp cận cậu nữa.

Tất cả mọi người không dám tới gần cậu, cũng không dám chọc tức cậu.

Nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng tất cả mọi người không có câu oán hận nào.

Ngay khi cậu ấm này đến trường, phía nhà trường lập tức có một số điều chỉnh đối với môn thể dục và ngoại khóa trong lớp 1, chủ nhiệm của nhiều hạng thi đấu cũng thường xuyên đuổi theo và hỏi cậu có muốn tham gia không.

Nhà trường chỉ thiếu nước viết suy nghĩ "lấy lòng" ra bên ngoài.

Một đám thiếu niên có hoàn cảnh gia đình không tệ thì làm sao có thể chịu thấp hơn một bậc, cũng thầm tự giễu mình là bình dân, "cậu thiếu gia" đến lớp bọn họ là vinh hạnh của lớp bọn họ.

Nhưng sau này mọi người mới phát hiện tổng cộng số lần Yến Nhất Tạ đến trường không quá ba lần, tức là chỉ có cái tên ở Hằng Sơ mà thôi, mọi người dần dần quên mất trong lớp còn có một người như vậy.

Nhưng ai biết, sau nửa năm, "cậu thiếu gia" lại một lần nữa xuất hiện trong trường.

"Thời gian trước vừa hoàn thành kỳ thi tháng rồi. Hôm nay không có kỳ thi, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt. Tại sao cậu ta lại tới nhỉ?"

"Chắc là giống như lần trước, chỉ tới nửa ngày, đến văn phòng đăng ký thôi?"

"Không biết nữa. Coi kìa, lần này cậu ta còn mang theo cặp sách. Xem ra là tới học thật, còn mang theo sách giáo khoa nữa. Có lẽ nào cậu ta muốn bắt đầu đi học hả?"

Lòng người lớp 1 hoảng sợ, rất nhiều người liên tục nhìn về phía sau.

Mặc dù mọi người đang xì xào bàn tán nhưng không thể tránh khỏi sẽ có những âm thanh lọt vào tai Yến Nhất Tạ.

Cậu cảm thấy ồn ào khủng khϊếp, vẻ mặt không đếm xỉa gì của cậu ngày càng lạnh lẽo hơn, như thể bị đóng băng vậy, lộ vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn.

Cậu thoáng nhướng mắt.

Âm thanh thảo luận nho nhỏ trong lớp 1 lập tức im bặt.

Đám người phía trước lập tức lo lắng quay đầu lại.

Hứa Minh Dực ngồi vị trí chính giữa cạnh cửa sổ hành lang, cách bảy, tám hàng ghế, liếc mắt nhìn Yến Nhất Tạ từ xa, nhưng không để cậu bạn mặt lạnh đó trong lòng.

Như trước đây, cậu nghĩ Yến Nhất Tạ sẽ rời đi sau khoảng nửa ngày.

Hơn nữa, lúc này cậu ta vẫn đang suy nghĩ về một chuyện khác.

“Lớp chúng ta không còn chỗ trống nữa đúng không?” Cậu vỗ vai Ti Hướng Minh đang ngồi trước mặt.

Ti Hướng Minh nhìn quanh. Cả lớp tổng cộng có bốn mươi hai người - cộng thêm Yến Nhất Tạ không đến trường thường xuyên thì con số đó là bốn mươi ba người.

Ngoại trừ Yến Nhất Tạ, những người khác đều ngồi hai người một bàn, đã ngồi như vậy được hai năm.

Quả thực không có chỗ trống.

“Nếu Khương Ninh chuyển tới thì đúng là không còn chỗ ngồi.” Ti Hướng Minh nói: “Chỉ e là chủ nhiệm lớp sẽ ngẫu nhiên sắp xếp cậu ấy tới vị trí bên kia.”

Cậu ta hướng về phía Yến Nhất Tạ mà bĩu môi, làm động tác quỷ bắt trẻ con một cách khoa trương.

"Nếu thế thì Khương Ninh sẽ khóc đó."

“Vậy tao sẽ đi nói với thầy chủ nhiệm một tiếng, nhưng trước đó thì phải dành ra một chỗ trống mới được.” Hứa Minh Dực đưa mắt xem xét những vị trí xung quanh mình.

Sắp xếp Khương Ninh thành bạn ngồi cùng bàn với mình?

Vậy thì ý đồ quá rõ ràng rồi.

Hứa Minh Dực đột nhiên nhìn Ti Hướng Minh một lần nữa.

Vài giây sau, Ti Hướng Minh phản ứng lại với ý định của cậu ta, lắp bắp kinh hãi: "Không phải là mày muốn bảo tao nhường chỗ ngồi của tao ra chứ???"

“Mày đang ngồi trước mặt tao, bạn cùng bàn của mày lại là con gái. Vừa đúng lúc.” Hứa Minh Dực chậm rãi lấy ra một quyển đề cương đã hoàn thành ném vào trong lòng Ti Hướng Minh: “Toàn bộ đề năm nay đều cho mày mượn photo."

Ti Hướng Minh lật xem đề cương của Hứa Minh Dực, trong lòng có hơi dao động, nhưng nét mặt vẫn rất chua xót: "Vậy thì tao phải làm sao đây, tao ngồi ở đâu?"

Hứa Minh Dực đã sắp xếp xong xuôi cho cậu ta, chỉ vào phía sau phòng học, nhướng mày nói: "Trước tiên mày ngồi ở hàng cuối cùng trước, sau đó tao sẽ tìm cách đổi người với mày."

Ti Hướng Minh: "..." Có người khác phái là trở nên vô nhân tính liền hà.

Trong lớp ồn ào, ầm ĩ. Bởi vì Yến Nhất Tạ đã đến nên sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Yến Nhất Tạ ở hàng áp chót.

Ngoài Chung Tòng Sương, không ai để ý rằng Ti Hướng Minh lặng lẽ dọn bàn và bỏ trống chỗ ngồi trước mặt Hứa Minh Dực.

Chung Tòng Sương tiếp tục nhìn Ti Hướng Minh đã dọn chỗ xong, tầm mắt lại dừng trên người Hứa Minh Dực.

Hứa Minh Dực lấy ra một cuốn truyện tranh, lơ đãng lật xem truyện tranh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cửa sau của lớp học, tựa như đang đợi ai tới.

Chung Tòng Sương kìm lòng không đậu mà cắn môi dưới.

Vào lúc này, Khương Ninh và giáo viên chủ nhiệm lớp 1 cuối cùng cũng đồng thời xuất hiện ở cửa sau của lớp học. Bởi vì chỉ là chuyển lớp, không phải chuyển trường nên giáo viên chủ nhiệm lớp 1 cũng không định để Khương Ninh giới thiệu thêm. Sau khi hoàn thành thủ tục và đưa cô vào phòng học thì ông bảo cô tìm một chỗ trống để ngồi.

Hứa Minh Dực từ phía xa quay đầu nhìn dáng vẻ của người vừa xuất hiện, lập tức nháy mắt với Ti Hướng Minh đã ngồi ở phía sau.

Ti Hướng Minh hiểu ý, duỗi chân ngăn Khương Ninh lại, quen thuộc nói với Khương Ninh: "Đằng kia, đằng kia có chỗ trống."

Khương Ninh nhìn cậu ta.

Ti Hướng Minh cho rằng trong phòng học ồn ào quá, Khương Ninh không nghe rõ nên cậu ta hơi tăng âm lượng lên: "Phía trước Hứa Minh Dực có một chỗ trống."

Lần này giọng nói thật sự lớn hơn, nhất thời cả lớp không để ý có người đã chuyển lớp từ cửa sau phòng học giờ đều quay đầu nhìn về phía này.

"Vừa tới đã được ngồi trước Hứa Minh Dực hả? Người này là ai?" Một bạn nữ thì thào, giọng điệu có phần ghen tị.

"Nghe nói là thanh mai trúc mã với Hứa Minh Dực, có quen nhau."

"Vậy lớp phó học tập có cảm giác nguy cơ rồi nhỉ?"

Dưới mọi ánh mắt, Khương Ninh đi vòng qua cái chân ngáng đường của Ti Hướng Minh, cuối cùng bắt đầu bước đi.

Nhưng ai biết được, cô càng ngày càng xa chỗ ngồi trước mặt Hứa Minh Dực.

Mọi người trơ mắt nhìn cô tháo cặp sách ra khỏi vai, đi về phía hàng thứ hai từ dưới đếm lên ở phía bên kia, sau đó...

Sau đó, cậu ngồi xuống bên cạnh cậu thiếu niên đang nằm trên bàn và ngủ một cách uể oải.

Tất cả mọi người: "..."

Hứa Minh Dực: "..."

“Cậu ấy điên rồi sao??” Ti Hướng Minh nhìn Hứa Minh Dực một cách hoài nghi, nhỏ giọng kêu: “Cậu ấy ngồi bên cạnh tên đó làm gì?"

Hứa Minh Dực cũng cảm thấy không hợp lý. Khương Ninh có quen với tên nhóc kia sao, sao lại ngồi bên cạnh thằng đó? Ngay cả khi không muốn ngồi gần cậu ta thì cũng không nên ngồi bên cạnh tên nhóc kia chứ???

Khoan đã.

Hứa Minh Dực đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Lần cậu đến bãi biển tìm Khương Ninh, dường như cậu nhìn thấy Khương Ninh đang nói chuyện với Yến Nhất Tạ ngồi trên xe lăn, nhưng khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ.

Cậu nhìn về phía Khương Ninh và Yến Nhất Tạ lần nữa, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi.

Giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng liếc nhìn mọi người, bảo mọi người lần lượt lật sách giáo khoa và sách bổ trợ đến trang 400 và trang 175.

Mặc dù mọi người vẫn muốn xem điều gì sẽ xảy ra sau khi bạn nữ mới chuyển đến từ lớp 3 ngồi cạnh Yến Nhất Tạ, muốn thỏa mãn trái tim đang ngứa ngáy của mình nhưng vẫn không dám quay đầu nhìn xuống dưới mí mắt của chủ nhiệm lớp. Vì thế tất cả đều nín thở, ý đồ muốn nghe ngóng chút động tĩnh gì đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, lớp học trở nên rất yên tĩnh.

Chỉ có hai người phía sau là khẽ tạo ra chút xíu tiếng động.

Khương Ninh nhân lúc lấy hộp bút chì và sách vở ra khỏi cặp sách, dựng sách giáo khoa dựng lên che phía trước, duỗi ngón tay ra, chọc vào cánh tay của Yến Nhất Tạ, nói nhỏ: "Sao vừa tới trường mà cậu đã bắt đầu ngủ rồi?"

Cậu bạn tóc đen mở đôi mắt ngái ngủ chợt nghe thấy bên cạnh có giọng nói quen thuộc thì thoáng sửng sốt, tháo tai nghe ra: "Sao cậu lại học lớp này?"

“Chuyện này tôi sẽ trả lời sau, cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đi.” Khương Ninh thấp giọng nói: “Tôi rất vất vả mới dỗ cậu đi học được không phải là để cậu đổi chỗ ngủ khác đâu.”

"Dỗ? Cậu nói hay thật đấy." Yến Nhất Tạ giễu cợt: "Tối hôm qua là ai gọi điện thoại tới, đang nói nửa chừng lại đột ngột cúp máy làm người ta phải tỉnh ngủ?"

Bấy giờ Khương Ninh mới nhớ tới chuyện tối hôm qua, ngủ xong một giấc thì quên mất rồi. Cô lập tức cười "he he" hai tiếng, không dám nhắc lại nữa.

Giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng đương nhiên để ý đến hai bạn học ở bàn cuối cùng đang thì thầm, nhưng trước sự chăm sóc đặc biệt của nhà trường dành cho Yến Nhất Tạ, ông cũng nhắm mắt làm ngơ.

Còn Yến Nhất Tạ bỗng nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào hai mắt Khương Ninh.

Một dấu chấm hỏi chậm rãi hiện lên trên đầu Khương Ninh: "Sao vậy?"

Tầm mắt của Yến Nhất Tạ lại rơi vào cặp sách của Khương Ninh, cứ nhìn chằm chằm vào cặp sách của Khương Ninh. Nhưng Khương Ninh rõ ràng đã lấy hết đồ ra ngoài, cặp sách đã bị cô nhét vào trong hộc bàn.

Khương Ninh khó hiểu hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì thế?"

Gương mặt cậu bạn trẻ từ từ tối sầm lại.

Dấu chấm hỏi ngày càng tràn đầy trên đầu Khương Ninh.

Yến Nhất Tạ vươn tay, đưa ra trước mặt cô, tức giận nói: "Bất ngờ đâu?"

“Đây không phải sao?” Khương Ninh chợt nhận ra cậu đang tìm cái gì, chỉnh trang quần áo trên người mình, nói: “Tôi chuyển đến lớp này, làm bạn cùng bàn với cậu nè. Về sau mỗi ngày chúng ta có thể gặp mặt tới mười mấy tiếng đồng hồ. Này còn chưa đủ bất ngờ hả?"

Hóa ra đây là bất ngờ mà Khương Ninh nói.

Yến Nhất Tạ cảm thấy mình bị lừa.

Đôi lông mày của chàng thiếu niên nhếch lên đầy vẻ khó tin: "Cái quái gì vậy?"

Khương Ninh núp đầu vào sách giáo khoa đã dựng lên, chớp mắt nhìn cậu, lộ ra vẻ mặt đau lòng, vừa khịt mũi vừa nói: "Chúng ta đã trở thành bạn cùng bàn. Tôi tưởng rằng đây sẽ là một bất ngờ rất lớn chứ."

“Đúng là bất ngờ thật!” Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói.

“Vậy bây giờ làm sao đây?” Khương Ninh hỏi: “Đây là bất ngờ mà tôi nói lúc đó mà. Tôi không có chuẩn bị cái khác."

Yến Nhất Tạ chẳng hé miệng.

Khương Ninh lại hỏi: "Bổ sung sau nhé?"

Cậu thiếu niên lại nhét tai nghe vào tai, cũng không nói có được hay không mà nằm úp sấp lên bàn: "Đừng làm phiền tôi ngủ."

Tuy nói như vậy, nhưng khi quay lưng về phía Khương Ninh, cậu thiếu niên chậm rãi mở to đôi mắt đen, nhướng mi nhìn về phía trời xanh, giữa hai hàng lông mày khẽ thả lỏng.

Có vẻ như đây quả thực là một kỷ niệm đáng nhớ.

*

Hứa Minh Dực và mọi người trong lớp đang nín thở lắng nghe động tĩnh: "..."

Sao lại thế này?

Tên đó không đánh Khương Ninh, hơn nữa hình như hai người có vẻ khá thân quen???