Nam Đại
Những người dùng cơm nước xong liền tốp năm tốp ba đi ra ngoài.
Ban đêm, gió thổi tan mùi rượu, khuôn mặt Uông Tiết Nhất còn có chút hồng hồng, Lương Băng cùng Uông Tiết Nhất đi song song ra ngoài, nhìn hắn nói:
"Đêm nay mày không nhịn được nữa sao?"
Nếu không phải hắn ngăn lại, có lẽ Uông Tiết Nhất sớm đã lật bàn lên nhào tới đánh lộn cùng Thần Đông.
Lòng dạ Uông Tiết Nhất khó nén giận, cắn răng:
"Từ lần đầu tiên tao thấy hắn, tao liền muốn đánh hắn"
Lương Băng vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn đừng tức giận: " Đêm này, tao đi đến chỗ mày ngủ a"
Nơi nào có thể so được với biệt thự nhỏ cao cấp của Uông Tiết Nhất đâu.
Uông Tiết Nhất móc ra chìa khóa từ trong túi ném cho hắn.
"Mày đi trước, tao còn có chút việc"
"Ai, mày đây là muốn đi đâu a?"
_____________
Ong ong ong ong, Biện Vũ cầm lấy di động đang rung, màn hình hiển thị dãy số lạ.
"Uy, ai vậy?"
"Xuống dưới " Đối diện là thanh âm Uông Tiết Nhất, khẩu khí ra lệnh.
"Anh có chuyện gì?"
"Xuống dưới" Giữa sóng điện truyền qua, thanh âm hắn vững vàng, nghe không rõ cảm xúc.
"Có chuyện gì anh nói đi, không có chuyện gì thì tắt máy" Biện Vũ nói xong, không đợi đầu dây bên kia điện thoại phản ứng, lập tức tắt điện thoại.
Biện Vũ biết chính mình không nên làm như vậy, nhưng mà lại có chút điểm sảng khoái.
Qua năm phút đồng hồ, người kia lại gọi điện thêm một lần nữa.
Biện Vũ tiếp nhận điện thoại:
"Làm sao vậy?"
Uông Tiết Nhất đang cười:
"Thần Đông uống say"
Biện Vũ có chút hoài nghi:
"Vậy anh để Thần Đông cùng tôi nói chuyện"
"Hắn uống say, như thế nào cùng em nói chuyện."
Biện Vũ đi đến ban công, ra bên ngoài nhìn nhìn, nơi này thấy không rõ động tĩnh ở phía dưới ký túc xá, thanh âm cô nghiêm túc:
"Anh từ từ, bây giờ tôi đi xuống lầu".
Thời điểm đi ngang qua người gác cổng, dì ký túc xá thấy Biện Vũ, hướng cô vẫy vẫy tay kêu cô mau trở về. "Trễ như vậy còn đi ra ngoài? Mau về, bão sắp đến"
Biện Vũ nhìn bên ngoài một cái, trời tối đen như mực: "Dì, không có việc gì, con chỉ đi ra ngoài trong chốc lát"
Biện Vũ mới vừa đi ra cửa lớn ký túc xá, cánh tay đã bị người phía sau túm kéo vào góc chết dưới ký túc xá.
Góc tối tăm, chỉ có thể thấy rõ bóng cây đen nghìn nghịt trên đường, lay động ở trong bóng tối.
Một tay người nọ ấn lên vách tường ở phía sau đầu Biện Vũ, một tay bảo hộ ở phía sau lưng Biện Vũ, đem vết thương sau lưng cô lại vỡ ra, thân thể hắn gắt gao đem cô đè chặt, hai người kín kẽ dán ở bên nhau, Biện Vũ giãy giụa không được, liền trong bóng đêm vừa nhìn thấy là Uông Tiết Nhất.
"Anh đang phát điên cái gì? Buông tôi ra, anh, anh buông tôi ra" Biện Vũ tức muốn hộc máu bị hắn cưỡng chế tuyệt đối, chỉ có thể xoắn thân mình phản kháng.
"Cùng Thần Đông đã làm?" Uông Tiết Nhất nhẹ nhàng đem cô ngăn chặn, ngữ khí nghiêm túc, trong giọng nói có mùi rượu phun ở trên mặt Biện Vũ.
Biện Vũ không cẩn thận nghe, chóp mũi chỉ ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ, trong lòng nghĩ chuyện này đã kết thúc.
Một người đàn ông.
Một người đàn ông uống rượu xong.
Một người đàn ông uống rượu, lòng còn mang ghen tuông với bạn trai người ta.
"Anh nói cái gì?" Biện Vũ nghỉ trong chốc lát, cô nỗ lực ổn định cảm xúc, sau mới thanh âm run rẩy hỏi hắn.
"Không cần trả lời, để anh xem một chút sẽ biết ngay" Thanh âm Uông Tiết Nhất vững vàng nói, nghẹn ngào lại mang theo chút kiên nhẫn thiêu đốt.
"Anh, anh muốn làm gì?" Khi Biện Vũ nói chuyện, nhận thấy được tay hắn đã nhấc áo trên cô lên, eo cô lộ ra.
Uông Tiết Nhất nhìn eo cô mảnh khảnh lại trắng nõn dưới bóng đêm, như là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, đôi mắt hắn sung huyết, tay tiếp tục đi xuống thăm dò, xuyên qua cái quần cô, sờ tới chỗ địa phương tư mật nhất của cô rồi.
"A, anh buông ra!" Hai chân Biện Vũ sợ hãi run rẩy, ngẩng đầu lên kêu một tiếng.
Miệng lại bị một cái tay khác của Uông Tiết Nhất che lại, ngay sau đó dời đi, môi hắn kề sát môi run rẩy của Biện Vũ, hơi thở nóng người để ở trên môi cô.
"Nhanh thôi, anh xác nhận phía dưới một chút mà thôi"