Biện Vũ cưỡng chế dục niệm đang sôi trào, cô trở lại ngồi xuống trước bàn, thở dài thật sâu. Biện Vũ lấy lại tinh thần, bắt đầu làm báo cáo thực nghiệm, sắp đến hạn nộp báo cáo cho giáo sư, nên cô phải lo tranh thủ làm xong.
Lâm Kiều Kiều băn khoăn, vừa rồi cô xúc động bóp lấy ngực Biện Vũ, Biện Vũ liền kêu một tiếng kiều mị kia.
Lâm Kiều Kiều nghĩ chính mình quá xúc động. Cùng Biện Vũ ở ký túc xá ba năm, cô còn không hiểu được tính tình Biện Vũ hay sao?
Biện Vũ ăn mệt hoặc là bị thương, chỉ là chính mình đơn độc yên lặng chịu đựng.
Lâm Kiều Kiều nghĩ thầm, nếu cô chịu không nổi sẽ tức giận, nhưng cố tình Biện Vũ chính là ngược lại với cô. "Nhẫn nhục chịu đựng", bốn chữ chuyên môn này chính là sáng tác dành riêng cho Biện Vũ.
Nghe thấy Biện Vũ thở dài, cô cũng đi theo thở dài. Lâm Kiều Kiều ngồi xuống ghế, cô bắt đầu lấy mỹ phẩm dưỡng da xoa một lớp thật dày trên mặt:
"Biện Vũ, đừng nóng giận a. Nếu như bạn để ý chuyện mình bóp ngực bạn, ngực mình cũng cho bạn bóp bóp bóp."
Biện Vũ quay đầu liền thấy Lâm Kiều Kiều kéo cổ áo chính mình xuống, lộ ra hơn phân nửa vυ' trắng cùng bả vai, vừa hướng về phía cô vừa nói: "Tới đi, cho bạn bóp đó."
Biện Vũ cười, tính cách Lâm Kiều Kiều chính là như vậy, tươi sáng lại rộng rãi, ai cũng không thể nổi giận được với cô ấy.
" Kiều Kiều, mình không tức giận. Vυ' mình thực...thực dễ dàng mẫn cảm. Lần sau nếu bạn muốn sờ mình thì nói trước một tiếng. Hôm nay như vậy, mình chưa có chuẩn bị tốt."
Lâm Kiều Kiều hừ ra tiếng, cô không tin: " Bỏ qua lần này sẽ không có lần sau đâu. Tuy rằng so với vυ' cup D của bạn, mình kém một chút. Nhưng mà sờ lên vυ' cup C của mình cũng có một phen phong vị xúc cảm khác nha. Sau này bạn cũng đừng có hối hận."
Biện Vũ tiếp tục vùi đầu làm bài tập: "Mình biết rồi, bạn giữ lại cho Lâm Hạo của bạn sờ đi."
-------------------
Bóng đêm dần dần bao trùm, ngoài cửa sổ ếch kêu tê tê, ở ký túc xá trước 12h tối sẽ tắt đèn.
Ở một góc trong bóng tối, trên đầu giường của Triệu Lệ Lệ vẫn còn để chiếc đèn nhỏ, đèn chiếu màu vàng ánh, cô ấy còn đang xem từ vựng tiếng anh, chuẩn bị cho kỳ thi CET 6.
Nữ sinh ký túc xá trò chuyện ban đêm, nói tới nói lui đơn giản chính là đàn ông, phụ nữ, quan hệ lưỡng tính.
Lâm Kiều Kiều hỏi Biện Vũ: "Biện Vũ, bạn chưa gặp được nam sinh tốt nào trong bốn năm trung học của bạn hả?"
Biện Vũ nói: "Không có"
Cô học ở Nam Đại hai năm liền nghỉ học, vẫn luôn không dám nói cho người khác. Mọi người đều nói cô rằng thi vào đại học cũng không đậu, học lại một năm, hiện tại tuổi cô cùng các bạn chuyên ngành cũng không kém bao nhiêu.
Triệu Lệ Lệ lật lật trang sách: "Theo mình thấy, chính là ánh mắt của Biện Vũ quá cao."
Biện Vũ vừa định lên tiếng...
Lâm Kiều Kiều liền thấy đúng, phụ hoạ theo Triệu Lệ Lệ: " Đúng vậy, do bạn quá kén chọn, bằng không sao tới bây giờ cũng không có bạn trai."
Thời điểm nhập học đại học, có không ít nam sinh đều bắt đầu theo đuổi Biện Vũ.
Biện Vũ đều không nghĩ tới, xem cũng chả bao giờ xem, liền lễ phép từ chối. Đại học chính là chuyên tâm đắm chìm trong việc học, một bộ nghiễm nhiên "Trầm mê việc học và không thể tự cao tự đại."
Đều là sinh viên năm ba đại học, Biện Vũ như một lão sư nhập thiền, đã nhìn thấu hết hồng trần.
Cũng không biết ai là người khởi đầu, bốn nữ sinh thực mau liền bắt đầu nói nói, đề tài này nói hết rồi lại chuyển đến đề tài khác để nói.
Triệu Lệ Lệ không khỏi day day trán, nếu như có câu hỏi nào trên Zhihu: " Trò chuyện với người bạn cùng phòng luôn vô ý lái xe hàng năm là kinh nghiệm gì?" Vấn đề này, cô nhưng thật ra có thể đi lên trả lời ngay bây giờ.
Yến Khỉ nói: "Kiều Kiều, mình có chút ngạc nhiên khi quay lại ký túc xá vẫn thấy bạn nha. Mình còn cho rằng buổi chiều bạn xem trận đấu của Lâm Hạo xong, trực tiếp kề vai sát cánh như vậy, liền mở đầu cho phòng củi khô lửa bốc ."
Kiều Kiều trả lời:" Gần đây hắn có chút mệt mỏi, mình là bạn gái tri kỷ tốt, đã cho hắn nghỉ ngơi giữ thể lực."
Triệu Lệ Lệ còn đang xem sách, lại lật sách tra phiên âm từ, cô bổ sung thêm:" Cho hắn nghỉ ngơi giữ thể lực, sau đó sẽ đem hắn ép khô luôn một lần."
Mọi người bị Triệu Lệ Lệ chọc cười không ngừng.
_________________
Yến Khỉ lại hỏi Kiều Kiều: " Bạn còn chưa chia sẻ một chút cảm giác lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ với bọn mình nha." Gần đây, Yến Khỉ cùng bạn trai sắp đi đến bước kia, cô muốn chuẩn bị tốt tâm lý trước.
Một góc trong bóng tối, Kiều Kiều có chút ấp úng.
Yến Khỉ thúc giục nói: "Nói đi, chia sẻ một chút chuyện cho mọi người cùng nghe."
Biện Vũ giương mắt, phát hiện Triệu Lệ Lệ bên kia đã dừng lật trang tra phiên âm từ, có lẽ đang đợi Lâm Kiều Kiều nói ra.
Lâm Kiều Kiều nói:" Lần đầu tiên sao? Luôn có chút đau, mình liên tục rớt nước mắt, Lâm Hạo liền kiên nhẫn ôn nhu trấn an mình."
Yến Khỉ khiêm tốn thỉnh giáo:" Về sau thì sao? Có thoải mái không?"
Lâm Kiều Kiều ăn ngay nói thật:" Khi làʍ t̠ìиɦ với người mình thích, bạn sẽ có cảm giác hoà hợp thành một thể."
Triệu Lệ Lệ, một đứa bé tò mò, hỏi: "Hoà hợp thành một thể là cảm giác gì nha?"
Lâm Kiều Kiều thấp giọng, thanh âm ôn nhu: "Ai nha, chính là cùng người mình thích khi làm chuyện đó sẽ thực rất thoải mái, cảm giác thực thoải mái nha."
Nếu hiện tại đèn được bật, nhất định mọi người có thể thấy hình ảnh khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lâm Kiều Kiều
Biện Vũ nghe xong, trong lòng cảm thấy may mắn hiện tại trong phòng là một mảnh bóng tối, nếu không biểu tình cô độc của mình nhất định sẽ bị mọi người thu hết vào đáy mắt.
Biện Vũ lật thân mình qua, mặt hướng vào vách tường, điều hoà ở phía đối diện hai chân cô, váy ngủ bị lật lên phía trên, liền lộ ra đôi chân vừa trắng vừa thon, còn có qυầи ɭóŧ màu trắng bên trong.
Cô có chút uể oải.
Cô nhớ lại một tình yêu trước kia, ở Nam Đại, cùng với Thần Đông. Chuyện xưa mở đầu tốt đẹp bao nhiêu thì kết cục vừa thê thảm vừa ảm đạm bấy nhiêu.
Cũng giống như trong truyện cổ tích, cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của con sói lớn xấu tính. Lại phát hiện thời gian đã muộn, sói xám đã ném cô bé quàng khăn đỏ vào hang hổ, đẩy thật mạnh xuống vực sâu.