“Xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Vân Khê giật mình đứng dậy, lại nghe thấy một tiếng “đinh”, hệ thống sắp đi rồi.
“Đừng đi, có chuyện gì thế? Nói rõ ràng đã.” Nạp Lan Vân Khê hét lên một tiếng, chỉ nghe thấy một câu nói lạnh lùng.
“Đợi ngươi kiếm đủ 10 vạn lượng bạc ta lại đến, lần sau còn không thành thật, ta sẽ thi hành án phạt D.”
Sau khi bỏ lại một câu hệ thống không nói thêm gì nữa, Nạp Lan Vân Khê ngây ra, trong đầu nghĩ đến những hình phạt.
A: Kích điện
B: Sét đánh
C: Đánh lòng bàn tay
D: Đánh mông
E: Rơi vào kiếp luân hồi
“Khốn khϊếp...” Nạp Lan Vân Khê mắng, oán hận lầm bầm, vẻ mặt bất lực, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Trong vườn của Hầu phu nhân, Nạp Lan Vân Nhược và Nạp Lan Vân Yên đang quây quanh bà để chọn trang sức đeo vào ngày mai.
“Mẫu thân, con nha đầu kia đòi Lư Lăng Vương một vạn lượng bạc để chiếm làm của riêng sao? Nàng ta ăn của chúng ta, dùng của chúng ta, Hầu phủ nuôi nàng ta lớn đến thế, số bạc này sao lại phải sung công, sao lại để nàng ta độc chiếm? Con thấy tổ mẫu cũng hồ đồ quá rồi.”
Nạp Lan Vân Yên bưng một bát ngân nhĩ yến vừa ăn vừa tức tối nói.
“Hừm, một vạn lượng bạc đó sau này nàng ta xuất giá lấy làm của hồi môn, không muốn Hầu phủ lấy ra một xu nào.”
Hầu phu nhân nằm trên giường, Tử Y và Bích Hà đang xoa bóp chân cho bà, nghe Nạp Lan Vân Yên nói nàng ta cười lạnh nói.
“Mẫu thân, người thật sự lo liệu việc cắt đứt hôn sự của nàng ta à?”
Nạp Lan Vân Nhược ngắt ngang lời của Nạp Lan Vân Yên nhướng lông mày nhẹ nhàng nói.
“Hừm, lo liệu cái gì? Đến lúc đó tùy tiện gả nó cho một người là được rồi, với thân phận của nó bây giờ thì ai còn muốn chứ? Cái giá của nó có thể đem lại cho phụ thân con một chút lợi ít đã là tốt lắm rồi, giao việc hôn sự của nó vào tay ta, đến lúc nói đến khuôn phép vẫn không phải ta nói thì tính ư?
Hầu phu nhân lấy một chiếc trâm phượng hoàng vô cùng tinh tế từ hộp trang sức cài lên tóc của Nạp Lan Vân Yên, kiểu trang điểm này càng làm nàng kiều diễm động lòng người, đẹp tựa thiên tiên, bà vừa ý gật đầu, lại tiếp tục chọn trang sức cho Nạp Lan Vân Yên.
“Vẫn là mẫu thân sáng suốt.” Nghe vậy Nạp Lan Vân Yên vui vẻ cười.
“Hừm, có điều cũng phải xem nó có thể sống đến ngày ấy không, dù sao thì trong Hầu phủ này cũng không có chỗ cho nó.”
Hầu phu nhân lúc này khác hẳn với người than trời trách đất trong phòng lão phu nhân khi nãy, dịu dàng hiền thục, nét mày ánh mắt bà đầy toan tính và thâm trầm, âm hiểm nói.
Sáng ngày thứ hai, Nạp Lan Vân Khê dậy sớm trang điểm, sau khi ăn sáng xong thì đến gặp lão phu nhân cùng lên đường.
Vốn dĩ Nạp Lan Vân Khê vẫn còn bị cấm túc, nhân cơ hội này Nạp Lan Khang hủy bỏ lệnh cấm cho nàng, một đội người ngựa dài khởi hành từ Hầu phủ, chậm chậm hướng đến chùa Bạch Vân.
Lão phu nhân ngồi một xe, Hầu phu nhân và Nạp Lan Vân Nhược, Nạp Lan Vân Yên ngồi cùng một xe, ba chị em Nạp Lan Vân Khê và Nạp Lan Vân Tâm, Nạp Lan Vân Y ngồi một xe, Nạp Lan Khang phái một đoàn hộ vệ đi theo hộ tống họ, người đi ngang lũ lượt tránh né nhường đường cho họ.
Lúc này Nạp Lan Vân Khê đang ngồi trên xe ngựa nghĩ về thẻ tiên tri cấp thấp mà hệ thống thưởng cho nàng hôm qua, trong lòng thắc mắc không rõ là có ý gì, có điều thỉnh thoảng nàng cũng ngẩng đầu quan sát nếu có gì sai sót cũng có thể kịp thời ứng phó.
Đến chân núi của chùa Bạch Vân, trùng hợp có một đoàn người ngựa chầm chậm từ phía đối diện đi đến, đến trước mặt thì dừng lại, lúc này lên núi chỉ có một con đường, tuy đường rất rộng nhưng hai bên đều là vách núi, thị vệ ra lệnh cho mọi người dừng lại, tiến đến thương lượng với đối phương, một lúc sau thì mồ hôi nhễ nhại chạy về, thì thầm bẩm báo với lão phu nhân.
Sau đó, lão phu nhân hạ lệnh cho nhóm người Hầu phủ tránh sang một bên, hóa ra đối diện là An thân vương phi vừa từ chùa Bạch Vân đi xuống, An thân vương phi mang thai, vì bụng quá to đến lúc đó lại khó sinh nên đến chùa Bạch Vân cầu phúc, mà nàng ta chính là tỷ tỷ của Đông Lăng quốc sư Vĩnh Liệt Vương Dung Ngọc. Lần này nàng được Vĩnh Liệt Vương hộ tống, về tình về lý đều nên nhường nàng ta đi trước.
Không bao lâu, người ngựa Hầu phủ đều lùi sang một bên, người ngựa và tùy tùng của An thân vương phi lướt qua họ, xe ngựa của ba tỷ muội Nạp Lan Vân Khê vừa hay ở cuối hàng, nhìn thấy chiếc xe cuối cùng của đối phương sắp đi qua, cũng không biết thế nào, xe ngựa của Nạp Lan Vân Khê đột nhiên rít lên một tiếng dài.
“Vân Tâm, Vân Y, mau xuống xe.”
Ánh chớp lướt qua linh hồn Nạp Lan Vân Khê, nghĩ đến hình ảnh lướt qua trong đầu sau khi nàng nhận được thẻ dự báo, không nói gì mà nhanh chóng kéo hai người cùng nhảy xuống xe.
Vừa nhảy xuống xe, con ngựa đột nhiên nhảy lên hí một tiếng dài, trong chốc lát nó lao như điên, người của Hầu phủ đều kinh ngạc, thống lĩnh thị vệ thấy thế liền lao đến lớn tiếng hô cản con ngựa đang phát điên.
Nạp Lan Vân Khê vẫn còn chưa khỏi kinh hoàng thì đã nghe thấy chiếc xe ngựa trước mặt truyền đến tiếng động lớn, ngay sau đó “cạch” một tiếng chiếc xe ngựa vừa vặn đυ.ng trúng xe ngựa của An thân vương phi đến ngựa cũng bị kinh động, cứ như bị truyền nhiễm nó rít lên một tiếng sau đó cùng với con ngựa phía trước điên cuồng chạy, chạy thẳng một mạch về phía vách núi.
“A…”
“A…”
Có tiếng thở hổn hển không ngừng trong đám đông, người ngựa bên phía An thân vương phi hét lớn, thị vệ lập tức lao nhanh về phía cỗ xe mất kiểm soát.