Em trai được nuông chiều bị anh trai từ nhỏ đã phải chịu khổ thôi miên cải tạo (anh em lσạи ɭυâи, song tính, sinh con)
Ngày khai giảng, thời tiết dần dần trở nên lạnh, quần áo cũng càng dày thêm, Lâm Hạo mặc đồng phục rộng thùng thình, nhờ tầng tầng lớp lớp quần áo mùa đông đã che dấu được cái bụng đang ngày càng nhô lên.
Trong thời gian mang thai bụng của cậu đã nhô lên tương đối rõ, mẹ Lâm Hạo hay nhắc mãi đoạn thời gian gần đây cậu béo lên nhưng vì là con trai nên cũng không có nghĩ quá nhiều.
Lâm Thần Dã chỉ cần nghĩ đến em trai đang hoài thai con của mình, hắn liền không kiềm chế được sự hưng phấn, mỗi đêm đều không kiêng nể gì lăn lộn cậu vài lần.
Mỗi đêm hai người lén lút làm càn, nhưng trên đời không có tường nào là không lọt gió, thời gian trôi qua cũng có phát sinh một chút ngoài ý muốn. Cha Lâm có một hôm bị mất ngủ nên đi xuống lầu tìm rượu vang đỏ uống ai ngờ trong lúc vô ý nhìn thấy con trai nhỏ lén lút đi vào phòng ngủ con trai lớn.
Ông vẫn luôn biết con trai nhỏ đối với con trai lớn khinh thường lăng nhục, nhưng ông luôn lựa chọn làm như không thấy để chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy một màn này trong lòng ông không khỏi tò mò.
Có một chút do dự nhưng ông làm bộ như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục ngồi ở trên sô pha uống hai ly rượu vang đỏ, thấy con trai nhỏ rất lâu vẫn không ra trong lòng ông càng thêm tò mò. Ông đứng dậy lặng lẽ đi tới cửa, từ khe cửa nhìn trộm vào trong phòng.
Trong phòng ngủ chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ từ đèn bàn, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau. Cha Lâm vô cùng khϊếp sợ, ông trăm triệu lần không nghĩ tới bản thân rình coi từ khe cửa nhìn thấy hai đứa con trai của mình đang làm chuyện trái luân thường đạo lý.
Đứa con trai nhỏ mà ông nuông chiều đến mức ngang ngược thế nhưng giờ đây không hề biết liêm sỉ cưỡi trên hông anh trai không ngừng lên xuống, dùng bộ phận dị dạng không ngừng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô to của một thiếu niên khác.
Điều làm cha Lâm cảm thấy khϊếp sợ nhất chính là trên người con trai nhỏ của ông thế mà lại treo hai cái vυ' bự trắng nõn!
Cặρ √υ' theo thân thể phập phồng lắc qua lắc lại, thiếu chút nữa làm mù hai mắt ông.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Lâm Hạo làm việc này, trên khuôn mặt ngây ngô non nớt hiện ra biểu tình phong tao diễm lệ còn hơn cả phụ nữ thành thục. Trong bóng đêm yên tĩnh tràn ngập tiếng rêи ɾỉ thoải mái, cửa gỗ cách âm tốt giúp ngăn cách cảnh đẹp sắc xuân với sự âm u bên ngoài.
Một màn cấm kỵ này khiến cha Lâm cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, cha Lâm một chân đá văng cửa phòng, tức giận chạy vào.
Cửa vang lên một tiếng "Rầm" lớn, hai thiếu niên đang triền miên bị dọa đến giật mình. Thân thể Lâm Hạo chịu kinh sợ, sự khẩn trương và cảm thấy thẹn khiến cho cậu co rút tường thịt lại kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ lớn. Lâm Thần Dã kêu lên một tiếng, bị kẹp chặt đến nhịn không nổi bắn ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng ở bên trong hoa huyệt ướt mềm điên cuồng mà phun ra, từng luồng phun vào bức tường thịt mẫn cảm, Lâm Hạo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút một trận, thân thể ngây ngô run run bắn ra một đường cong da^ʍ mỹ, khuôn mặt bị sắc đỏ che kín giờ đây hiện ra bộ dáng quyến rũ dâʍ đãиɠ không nói nên lời.
“Không cần a a…… Cha…… Không cần nhìn……”
Lâm Hạo giơ tay lên che kín khuôn mặt đỏ bừng tràn ngập ý da^ʍ, thét chói tai đạt tới cao trào, huyệt da^ʍ đang kẹp côn ŧᏂịŧ lớn phun ra lượng lớn nước da^ʍ.
Lúc này cha Lâm có một chút ngẩn ra, chờ khi tinh thần ông phục hồi lại thì một tay đã nắm đứa con trai dâʍ đãиɠ kéo xuống giường, kéo dài tới cửa.
“Cha đừng như vậy! Trước tiên cha bình tĩnh một chút!"
Lâm Thần Dã vội vàng bọc một cái chăn trên người, chạy nhanh tới ngăn cản ông đem Lâm Hạo kéo ra ngoài cửa.
Nước da^ʍ phun đầy đất, từ đuôi giường tới cửa đều dính một đường chất lỏng sáng lấp lánh, Lâm Hạo chật vật bị ông kéo một đường, thân thể trần trụi vẫn còn đang trong dư vị cao trào nên không ngừng run rẩy.
Cha Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn con trai dâʍ đãиɠ của mình, không thể tin được tiện nhân đang điên cuồng phun một đường nước da^ʍ lại chính là con trai ruột của mình!
Quả thực đêm nay đã giúp ông đổi mới tam quan, ông không hề biết con trai nhỏ mình yêu thương từ trước đến nay thế nhưng lại là người song tính bất nam bất nữ! Cha Lâm cảm thấy một trận ghê tởm, ông nhìn trên tay mình giống như đã chạm vào đồ vật dơ bẩn gì, rất nhanh đem con trai vứt trên mặt đất.
Nơi này một phút cũng không thể ở, cha Lâm lao ra ngoài phòng ngủ, kìm nén cơn tức giận trách cứ nói: "Hai người mặc xong quần áo rối cút ra đây!"
Đêm khuya biệt thự đèn đuốc sáng trưng, hai cái nghiệt tử mặc xong quần áo đang cùng nhau đứng ở cửa thư phòng chờ thẩm vấn. Cha Lâm kêu hai người cùng nhau đi vào, không biết tìm đâu ra cây gậy đánh tơi bời hai đứa con trai.
Lâm Thần Dã sợ hãi nhảy dựng lên, chạy nhanh chắn trước em trai, Lâm Hạo đang mang thai nếu mà bị đánh xảy hắn biết tìm ai nói lí lẽ đây.
Lâm Thần Dã đem em trai che ở phía sau còn chính mình lại chịu ăn mấy roi, trong lòng cha Lâm vẫn là yêu thương đứa con trai nhỏ Lâm Hạo này, cho dù có tức giận bừng bừng cũng không đem Lâm Hạo từ phía sau anh trai kéo ra đánh.
Chờ đến khi Lâm Thần Dã bị đánh thương tích đầy mình, cơn tức giận của cha Lâm cũng đã phát tiết được một ít, ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn kỹ hai đứa con trai mình, ra lệnh cưỡng chế hai người tách ra.
Ở dưới ánh nhìn của cha Lâm vẻ mặt Lâm Thần Dã hiện ra sự bất an, còn Lâm Hạo lại có vẻ mặt đúng lý hợp tình, dù cho bị phát giện gian tình cũng không hề cảm thấy thẹn, cậu thậm chí không biết liêm sỉ ôm lấy vòng eo anh trai, khóc nháo nói:
“Không cần! Đừng tách con rời khỏi dươиɠ ѵậŧ của anh trai! Ai cũng không thể đem chúng con tách ra!”
Cha Lâm cảm thấy lời nói này có chút quái dị, ông thấy trên mặt Lâm Thần Dã ẩn ẩn hiện ra vẻ mặt chịu nhục, nhạy bén nhận thấy được có điều gì không đúng liền nói Lâm Thần Dã đi ra ngoài trước, ông từng bước từng bước thẩm vẩn.
Lâm Thần Dã sau khi rời khỏi đây cơ hồ không cần thẩm tra nữa, chính Lâm Hạo cái gì cũng đều nói hết rồi, đáp án so với hắn tưởng tượng còn muốn làm cho người ta sợ hãi thêm. Lâm Hạo nói cậu trời sinh chính là người song tính, do mẹ sợ cậu bị cha ghét bỏ nên mới che giấu chuyện này.
Cậu còn không hề có liêm sỉ tự nói hoa huyệt da^ʍ của mình từ mười hai tuổi bắt đầu không chịu nổi, liền trả một ngàn tệ thuê một tên trai bao giúp cậu phá thân.
Cậu nói hoa huyệt da^ʍ của mình ba ngày mà không được cᏂị©Ꮒ liền ngứa không chịu nổi, vì vậy tiếp tục tiêu tiền ở bên ngoài để thoả mãn thân thể cơ khát của mình.
Cậu công bố lần đầu tiên nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh trai nước da^ʍ liền chảy ra, màn đêm buông xuống do không chịu nổi ngứa ngáy liền trộm lén vào phòng ngủ của Lâm Thần Dã, hạ thuốc cưỡng chế cưỡi côn ŧᏂịŧ. Sau dùng chuyện này uy hϊếp bắt hắn thoả mãn thân thể cơ khát của mình.
Lời nói của Lâm Hạo vẫn như cũ biểu hiện sự chướng mắt đối với Lâm Thần Dã, ngoại trừ hợp ý kích cỡ dươиɠ ѵậŧ lớn thì không còn cái gì khiến cậu chú ý đến.
Cha Lâm quả thực đã được mở rộng tầm mắt, trong mắt Lâm Hạo chỉ có côn ŧᏂịŧ đàn ông, bộ dáng so với kỹ nữ bán thân còn muốn da^ʍ tiện hơn. Ông thế nào mà lại sinh ra một kẻ như vậy! Cha Lâm đầu đau muốn chết, không thể tin được đứa dâʍ đãиɠ này lại là con trai ruột của mình.
Cha Lâm run rẩy ngón tay chỉ vào cái bụng nhô lên của cậu, khó tin mở miệng: "Bụng của mày, bụng của mày cũng là do anh trai làm lớn?"
Liếc mắt nhìn bụng Lâm Hạo một cái sau đó nhìn sang chỗ khác, còn cái gì mà không rõ nữa, trước kia vì cậu là con trai nên không nghĩ đến điều kia, hiện tại cho dù ngốc cũng hiểu được này là gì.
Lâm Hạo lắc đầu: "Không phải anh trai, là từ việc tiêu tiền trai bao mà có, thời điểm con cùng với anh trai thì bảo bảo đã có rồi"
Tam quan vỡ nát của cha Lâm tiếp tục đổi mới lần nữa, mức độ khϊếp sợ của ông về chuyện đêm nay đã vượt qua sự hiểu biết nửa đời người. Cái đứa con trai dâʍ đãиɠ này đến tột cùng là có thể da^ʍ tiện đến mức độ nào!
Cha Lâm tiếp tục kêu một mình Lâm Thần Dã tiến vào nói chuyện một hồi, muốn biết suy nghĩ của hắn. Thẩm tra qua Lâm Hạo, ông quả thực không thể nhìn thẳng nửa người dưới của đứa con trai này.
Cha Lâm có chút thương hại nhìn hắn một cái, cái đứa con trai dâʍ đãиɠ kia vì thấy hắn trời sinh ưu ái có dươиɠ ѵậŧ lớn nên mới để ý, chứ không phải thích con người hắn. Nếu mà không có dươиɠ ѵậŧ kích cỡ kinh người này, phỏng chừng Lâm Hạo đến một cái liếc hắn cũng không thèm.
Câu trả lời của Lâm Thần Dã và Lâm Hạo cũng không khác nhau lắm, cha Lâm đối với Lâm Hạo sinh ra thất vọng vô cùng, lần đầu tiên đem ánh mắt chú ý đến trên người con trai lớn Lâm Thần Dã này. Nhiều năm ông đã xem nhẹ Lâm Thần Dã, chỉ vứt lại cho hắn một chút tình cảm, con trai lớn Lâm Thần Dã này cũng là một người cực kỳ ưu tú.
Nhìn dáng vẻ đã phế của đứa con trai nhỏ Lâm Hạo, ông chỉ có thể thử bồi dưỡng đứa con trai lớn Lâm Thần Dã này một chút, trong lòng cha Lâm âm thầm quyết định.
Hai đứa đều là con trai của mình nhưng hiện giờ chúng nó lại ở cùng nhau làm ra chuyện này, nếu truyền ra bên ngoài thì sẽ trở thành chuyện cười cho bọn nhà giàu. Việc xấu trong nhà không thể để cho người ngoài biết được, cha Lâm nghiêm cấm hắn không được đem chuyện này nói ra, cũng nghiêm cấm hắn không được cùng với em trai tiếp tục ở bên nhau.
Trong lúc hai cha con đang nói chuyện với nhau Tô Như Mộng bị tiếng khóc sướt mướt của con trai đánh thức, trong lòng biết có chuyện lớn xảy ra, hoảng hốt chạy nhanh xuống lầu hỏi ông xã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cha Lâm vẫn đang nổi nóng, tức giận nói: "Em mà lại không biết chuyện gì xảy ra sao! Đều là do con trai ngoan của em!"
Tô Như Mộng có chút ngốc, cha Lâm chưa bao giờ nói nặng lời với bà, hôm nay không biết như thế nào mà lại chửi mắng bà, nếu chuyện hôm nay là do đứa con trai không được yêu thương Lâm Thần Dã thì cũng không đến mức gây khó dễ cho bà, chẳng lẽ là cái tên nghiệt chủng dư thừa Lâm Thần Dã này đã nói gì với ông sao?
Trong lòng bà nghi ngờ liếc mắt nhìn qua Lâm Thần Dã, cảm thấy Lâm Thần Dã trước mắt này quá lạ lẫm.
Lâm Thần Dã chạy nhanh qua đỡ lấy bà, phóng ra toàn bộ sức mạnh tinh thần, nhìn vào đôi mắt bà gằn từng chữ: "Mẹ, mẹ đừng nên tiếp tục lừa gạt cha nữa! Cha đã biết hết rồi!"
Trên mặt Tô Như Mộng hiện lên sự giãy giụa, trong mắt nhiều lần biến hoá, cuối cùng vẫn là dừng lại hình ảnh trạng thái bị thôi miên.
"Bộp" một tiếng bà quỳ trên mặt đất, hai ba bước đầu gối đi qua, túm ống quần ông xã khóc cầu xin: "Ông xã, em sai rồi, em không nên gạt anh!"
Cha Lâm trước này đều không nỡ làm bà rơi lệ, nếu không phải hôm nay ông vô cùng tức giận, làm sao nỡ để bà quỳ xuống cầu xin mình. Cha Lâm phẫn nộ nói: "Em còn biết sai sao! Chuyện lớn như vậy em cư nhiên dám gạt anh!"
Tô Như Mộng yếu ớt không kiềm được rơi lệ: "Ông xã, em sai rồi, nhưng cũng do em sợ anh ghét bỏ hai mẹ con em nên vẫn luôn không dám nói cho anh biết! Ông xã, anh không nên trách Hạo Hạo! Đều do người làm mẹ này không đúng! Là em bị quỷ mê muội đầu óc!"
Bà quỳ trên mặt đất "ô ô" khóc, bộ dáng nhu nhược làm người khác hận không thể đem bà ôm vào trong lòng ngực an ủi. Lâm Thần Dã cảm thấy ghê tởm muốn ói, hắn chạy lên nâng mẹ kế dạy, khuyên nhủ bà: "Mẹ, mẹ đừng như vậy! Cha không có ý muốn trách mẹ đâu! Mẹ đứng lên trước đi!"
Đều là do cái tên nghiệt chủng dư thừa Lâm Thần Dã này gây ra hoạ! Tô Như Mộng bùng lên lửa giận trong lòng, trở tay liền cho hắn một cái tát, oán hận mắng: "Đều do mày! Thôi giả bộ làm người tốt! Khẳng định bây giờ trong lòng mày cảm thấy vui sướиɠ khi thấy người gặp hoạ đi!"
Trên mặt Lâm Thần Dã nháy mắt đỏ một bên, dấu tay năm ngón ở trên làn da non nớt của thiếu niên trông chói mắt vô cùng. Trong lúc này Tô Như Mộng còn giận chó đánh mèo, cha Lâm cảm thấy thời gian qua ông đã quá dung túng bọn họ, vì vậy bây giờ mẹ con họ mới có cái tính tình như vậy!
Lâm phụ tức giận nói: “Đủ rồi! Đều cút đi ra ngoài cho tôi!"
Tô Như Mộng oán hận trừng mắt nhìn đứa con riêng một cái, lau nước mắt đi ra ngoài. Lâm Thần Dã cũng không chút do dự đi ra ngoài, màn trình diễn này cũng không quá tệ, còn lại phải xem quyết định của cha Lâm như thế nào.
Sau khi trở về Lâm Thần Dã nhìn thoáng qua giao diện hệ thống, phát hiện tích phân của mình tiếp tục tăng lên tới một ngàn rồi, cấp bậc thôi miên cũng tăng lên tới 8. So với ý chí yếu ớt của thiếu niên thì việc muốn thôi miên người trưởng thành khó khăn càng cao, tuy rằng chỉ mới ở mức thôi miên cường độ thấp nhưng cũng đủ để thuyết minh năng lực thôi miên của hắn đã mạnh lên.
Lâm Thần Dã sung sướиɠ cong khoé miệng lên, hắn nhất định phải nỗ lực hơn nữa, lúc đó người cha có ý chí cường đại của hắn sẽ dễ dàng bị hắn thôi miên khống chế.
Một đêm định mệnh đã được sắp đặt này là một đêm mất ngủ, cho dù là tức giận cực độ cha Lâm, hoảng sợ khóc nức nở Tô Như Mộng hay là hưng phấn không kiềm chế được Lâm Thần Dã, ai cũng đều không thể đi vào giấc ngủ.