Kế Hoạch Cưa Đổ Hoàng Đế

Chương 8: Thoát vây

Edit: Quýt

Beta: Mai

======================================

Tranh thủ lúc tên man nhân bụm chỗ bị thương té xuống đất, Vân Ngũ liền tiến lên một bước xử lý hắn, sau đó chém năm sáu đao mới đem xiềng chân chém đứt, man đao cũng bị mẻ, cậu đang suy nghĩ phát lực như thế nào mới có thể chém đứt dây xích trên tay, phía sau đột nhiên lại có tiếng động.

Cậu chỉ kịp xoay người bảo vệ đầu, ngay sau đó, “Rầm” một tiếng, cánh tay đau nhức.

“A!!” Vân Ngũ bị đau nhịn không được lớn tiếng kêu to, mồ hôi lạnh trên mặt lập tức chảy xuống.

Cát Ngốc Nhĩ cầm nửa cái chân ghế, đứng ở phía sau cậu, đôi mắt huyết hồng.

Vân Ngũ dùng chân đá bay man đao trên mặt đất ra ngoài, cậu chỉ biết dùng đao bằng tay phải, bây giờ còn chưa biết tay phải có bị gãy hay không, cũng không thể để thanh đao rơi vào tay chú lùn này.

“Tiểu tạp chủng…… Đừng rơi vào trong tay ta nha……” Cát Ngốc Nhĩ thanh âm khàn khàn, mang theo “Tê tê” khí âm, một đôi mắt lại có vài phần giống sói đói mà mấy ngày hôm trước Vân Ngũ gặp phải: “Ta nhất định làm cho ngươi biết…… Cái gì gọi là sống không bằng chết……”

“Ai u uy, chuyện lạ nha! Súc sinh còn biết dùng thành ngữ?” Vân Ngũ nhanh chóng cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, hoạt động cổ chân: “Ngươi con mẹ nó đã chuẩn bị làm ông nội sống không bằng chết, vậy hôm nay ông nội cần phải đưa ngươi đi chó má trường sinh thiên kia của các ngươi!”

Trên khuôn mặt trắng nõn của Cố Viễn dính vài vết máu, đôi mắt thanh triệt sưu tầm bóng dáng Vân Ngũ trong đám người khắp nơi chạy trốn hoặc phấn khởi phản kháng.

Không có! Anh chau mày, có lẽ là bây giờ quá rối loạn, lẽ nào anh phải chờ tập doanh kết thúc rồi tập hợp tù binh lại tiếp tục tìm?

Anh thấy một tên man nhân đang cầm đao đuổi theo một nữ nhân tay không tấc sắt, liền giục ngựa tiến lên, một đao chém chết tên man nhân kia từ phía sau.

“Làm phiền hỏi một câu, cô nương có từng gặp qua một vị thiếu niên có vóc người gần như ta, tên là Vân Ngũ?”

Những lời này đêm nay anh đã hỏi không dưới hai mươi lần, nhưng trước sau không thu hoạch được gì, nhưng Cố Viễn không nghĩ tới cô nương này lập tức gật đầu nói: “Ta biết người tướng quân muốn tìm ở đâu! Thỉnh tướng quân mau đi cứu hắn!”

Cát Ngốc Nhĩ vì bảo mệnh, dựng doanh trướng cùng chỗ với doanh trướng của binh lính man nhân, nhìn từ bên ngoài thì sẽ không phân biệt được, nếu không có cô nương này dẫn đường thì thật đúng là không dễ tìm.

“Vân Ngũ vì sao không bị nhốt cùng mọi người?” Cố Viễn thấp giọng hỏi cô nương kia: “Có phải thân phận của hắn bại lộ, bị…… Nghiêm hình tra tấn?”

Cô nương kia kỳ quái liếc mắt nhìn Cố Viễn một cái, lắc lắc đầu.

Cố Viễn còn chưa kịp miệt mài theo đuổi cổ quái trong mắt nàng, liền đã đến trước trướng Cát Ngốc Nhĩ, ngay sau đó nghe được bên trong truyền ra một tiếng hét thảm!

Cát Ngốc Nhĩ nằm trên mặt đất, miệng phun máu tươi, thấy vậy Vân Ngũ vẫn chưa hết tức giận đi đến, một chân quỳ trên mặt đất, một chân đè trên ngực Cát Ngốc Nhĩ, trên người lại có thêm không ít vết đao, sắc hồng trên làn da trắng quả thật là xuất sắc.

“Được a, tiểu mọi rợ…… Giày còn cất giấu chủy thủ……” tay trái cậu kéo bím tóc Cát Ngốc Nhĩ, cười lạnh nói: “Ngươi không phải thích kéo tóc sao? Ông nội hôm nay nhổ sạch cho ngươi!!!”

“A!! Khụ khụ…… Khụ……” Cát Ngốc Nhĩ kêu to, rồi lại bị sặc máu.

Vân Ngũ vứt bỏ bím tóc trong tay, lại muốn nhổ xuống bím tóc khác, liền nghe thấy có người vén lên mành, bước nhanh đi đến.

“Mẹ nó!” Vân Ngũ tay trái nắm chủy thủ, ánh mắt hung ác xoay người.

“Vân Ngũ!” Cố Viến dừng lại bước chân.

“Cố ca?” Vân Ngũ ngơ ngác hỏi một câu, một lát sau mới buông chủy thủ, quỳ trên mặt đất thở hổn hển.

Cậu tóc dài tán loạn, một thân vết roi cùng đao thương, một đôi chân dài bị bao trong chiếc quần tơi tả, như ẩn như hiện.

Cố Viễn đột nhiên minh bạch kia cô nương vì sao muốn nói lại thôi.

Vân Ngũ cái dạng này thật sự là……

Cố Viễn đột nhiên cảm thấy có hơi miệng khô lưỡi khô, bên ngoài trướng tiếng kêu không ngừng, anh cởϊ áσ choàng đưa cho Vân Ngũ, Vân Ngũ nhận lấy định dùng một tay phủ lên trên người, nhưng mà hai tay bị buộc lại cùng nhau, một tay còn bị thương, vừa rồi khi cùng Cát Ngốc Nhĩ liều mạng thì không cảm thấy thế nào, lúc này hai tay đều run cực kỳ.

Cố Viễn vội vàng chạy tới nâng cậu lên, khoác áo choàng cho cậu.

“Ngươi…… Thân thể có gì không khoẻ?” Cố Viễn thật cẩn thận hỏi.

“Ai u!” Vân Ngũ dứt khoát dựa vào trên người Cố Viễn: “Có gì không khoẻ? trên người ta liền không có chỗ nào khỏe cả, đỡ ta đỡ ta, chân mềm.”

“……” Cố Viễn đỡ eo Vân Ngũ, Vân Ngũ thỏa mãn dựa vào, đột nhiên nhớ tới còn không biết Cát Ngốc Nhĩ đã chết hay chưa đâu, nhấc chân đá Cát Ngốc Nhĩ một cái.

Cát Ngốc Nhĩ trở mình, vẫn không nhúc nhích, Vân Ngũ từ trên mặt đất nhặt lên chủy thủ, ngồi xổm xuống, ở trên cổ hắn mở một đường. Cát Ngốc Nhĩ “Hô hô” thở hổn hển vài tiếng, rốt cuộc tắt thở.

Vân Ngũ ném đao, cười lạnh nói: “Còn ở đây cùng ta giả chết……”

Cậu quay đầu lại liền thấy Cố Viễn ở hắn phía sau ánh mắt phức tạp nhìn cậu, không biết như thế nào cậu đột nhiên liền thông suốt, hiểu được Cố Viễn suy nghĩ cái gì.

Cậu giống hệt con mèo xù lông trừng lớn mắt: “Không phải…… Cố ca? Ngươi đây là ánh mắt gì hả? Ngươi sẽ không cho rằng ta…… bị tên mọi rợ này thượng đi?!”

Cố Viễn xấu hổ ho khan một tiếng: “Không có!”

“Ngươi chính là có…… bỏ đi, ta cùng ngươi nói, không có việc này a……”

Bắc Cảnh quân dạ tập, mọi rợ bị đánh trở tay không kịp, sau khi truyền ra tin tức Cát Ngốc Nhĩ đã chết thì càng là sĩ khí tan rã, Cố Viễn ở trên thi thể của một man nhân tìm được một chuỗi chìa khóa, không biết có thể mở ra xiềng xích trên người Vân Ngũ hay không, cũng không có thời gian tỉ mỉ nghiên cứu, chỉ có thể trở lại Tưu Thủy Quan lại thử từng cái xem sao.

Vân Ngũ từ nơi ở của Cát Ngốc Nhĩ tìm ra vài món áo khoác da thú rắn chắc, bọc chính mình đến kín mít, làm tốt chuẩn bị để bôn ba quay về Tưu Thủy Quan.

Dây xích trên tay chân đều được chém đứt, chỉ còn lại hai đối khuyên sắt ở trên cổ tay cùng cổ chân, trên tay thì còn dễ, miễn cưỡng có thể nhét vào trong tay áo, chân lại xúi quẩy —— không đi giày được.

Thiệt muốn mệnh mà! Chân trần trở về, tới quan nội chân liền không cần nữa, còn không bằng củ cải đông lạnh, “Giòn” a!

“Sửa sang lại thế nào rồi?” Cố Viễn từ ngoài trướng đi vào: “Phải đi về.”

“Được rồi, đi thôi.” Vân Ngũ biệt biệt nữu nữu đứng lên.

Cố Viễn có điểm nghi hoặc nhìn thoáng qua chân Vân Ngũ, ngay sau đó kinh ngạc nhướng mày: “Giày…… Không hợp chân?”

“Không phải……” Vân Ngũ vẻ mặt đưa đám: “Quá vừa chân, trên chân có vòng sắt, xỏ không vào……”

Cố Viễn đánh giá giày của Vân Ngũ một chút, cởi giày chính mình đưa qua: “Chân ta hẳn là to hơn chân ngươi một chút, ngươi mang thử xem.”

“Vậy ngươi mang gì?”

“Ta còn có một đôi dự phòng.”

“Cố ca, về sau ta cho ngươi làm trâu làm ngựa!”

Vân Ngũ ném rớt giày trên chân, liền phải hướng trong giày duỗi chân, Cố Viễn lại nói: “Từ từ!”

“ n?” Vân Ngũ nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy Cố Viễn từ trong áo choàng lôi ra hai miếng vải, ngồi xổm xuống cầm mắt cá chân Vân Ngũ.

“Ngọa tào! Cố Viễn ngươi làm gì?” Vân Ngũ sợ tới mức co rụt lại chân, lại bị túm lại. Cậu tự nhiên biết Cố Viễn sẽ không hại cậu, nhưng cổ chân bị Cố Viễn nắm như vậy, không biết vì sao so để cậu mặc cái quần thụng kia còn cảm thấy thẹn hơn.

Cố Viễn tỉ mỉ nhét mảnh vải vào mặt trong vòng sắt.

“Ha…… Ha ha…… Ha……” Vân Ngũ cười gượng: “Cố ca, thật không cần đâu, ta cũng không kém chút thương nhỏ này.”

“Nói cái gì?” Cố Viễn Tranh không để ý tới hắn: “Vết thương nhỏ cũng sẽ đau.”

Vân Ngũ nhấp nhấp môi, đôi mắt híp lại: “Cố ca biết đau người như vậy, trong nhà tất nhiên có quý giá tiểu tức phụ nhi đi?”

“Không có……” Cố Viễn lót vải cho một chân khác của cậu, vốn dĩ cảm thấy không có gì, sau khi Vân Ngũ hỏi xong những lời này, không biết vì sao anh lập tức có hơi đỏ mặt.

Vân Ngũ ngồi ở trên giường, cúi đầu là có thể nhìn thấy búi tóc đen nhánh của thiếu niên cùng lỗ tai hơi hơi đỏ.

Oa! Vân Ngũ nhướng mày, thẹn thùng nha!

“Hảo, đừng náo loạn.” Cố Viễn đứng dậy, có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu Vân Ngũ: “Ta đi ra ngoài chờ ngươi.”

Vân Ngũ giống hamster bị cướp đi hạt dưa, tức khắc ngây dại, cũng không chú ý Cố Viễn đem giày trên mặt đất xách đi rồi.

Đi ra lều trại, gió lạnh thổi qua, Cố Viễn mới cảm thấy mặt nóng kinh người, anh hít sâu một hơi, nhịn không được nhẹ nhàng nắm tay lại.

Vân Ngũ cũng không ngốc bao lâu, liền từ lều trại nhảy ra tới, đang muốn tìm bọn Nhạc Nhai, liền thấy Cố Viễn giục ngựa lại đây.

“Cố ca? Ngươi có nhìn thấy một người có khuôn mặt giống nguyệt nha sạn không?” Vân Ngũ ngẩng cổ hỏi.

“Ngươi nói Nhạc đại ca?” Cố xa một chút đầu: “Hắn đang tổ chức tù binh cùng chúng ta lui lại, ngươi tìm hắn có việc?”

“A, không có việc gì, ta đi cùng hắn, hắn ở đâu?”

“……”

Không biết như thế nào, Vân Ngũ cảm thấy Cố Viễn có hơi không vui, hắn cũng không biết câu nào nói không đúng, liền như vậy ngơ ngác nhìn thẳng người ta.

“Hắn ở doanh địa Đông Nam, cột cờ phía dưới.” Cố Viễn trả lời.

“Nga nga, cảm ơn!” Vân Ngũ ôm cánh tay bị thương, không hiểu ra sao xoay người đi tìm Nhạc Nhai.

Phía sau cậu, Cố Viễn chà xát tay nắm chặt dây cương.

Đi đại khái hai mươi bước, phía sau lại vang lên “Lộc cộc” tiếng vó ngựa, Cố Viễn đuổi kịp tới, cúi đầu nói với cậu: “Vân Ngũ, trên người của ngươi có thương tích, đừng cùng bọn họ cùng nhau đi, cùng ta cưỡi một con ngựa, về trước Tưu Thủy Quan chữa thương đi?”

“A?” Vân Ngũ quay đầu nhìn Cố Viễn: “Có thể cưỡi ngựa ta mới không muốn đi cùng bọn họ đâu, Cố ca ngươi làm sao không nói sớm, ngươi nhích lên phía trước một chút, để ta đi lên.”

“……” Này như thế nào cùng anh nghĩ không quá giống nhau?

“Ngươi tay phải bị gãy, không cầm được dây cương, ngươi vẫn nên ở phía trước.” Cố Viễn mặt vô biểu tình nói.

“Nga, cũng đúng.” Vân Ngũ vươn tay trái, chờ Cố Viễn kéo cậu một phen.

Cố Viễn khom lưng đem Vân Ngũ kéo lên, vòng ở trong ngực.

Trộm nhấp nhấp môi, Cố Viễn vẫn là nhịn không được lộ ra một cái nho nhỏ mỉm cười.

“Ta cùng ngươi nói, Cố ca, ta cưỡi ngựa tốt lắm, chờ tay ta lành, hai ta so một lần?” Vân Ngũ ngồi phía trước cũng không thành thật, rung đùi đắc ý nói chuyện, Cố Viễn cúi đầu là có thể thấy Vân Ngũ trên đầu hai cái xoáy tóc lúc ẩn lúc hiện.

“Cố ca, ta ngồi phía trước ngươi có thể thấy đường sao?” Vân Ngũ vừa hỏi vừa quay đầu ngó Cố Viễn.

Vừa lúc bắt giữ được ôn nhu trong mắt thiếu niên trong lúc lơ đãng chảy ra.

“Khụ……” Cố Viễn quay đầu ho khan một tiếng: “Có thể thấy, ngươi chỉ cần…… Không cần lộn xộn.”

“Ách…… Ha ha…… Cố ca ngươi lớn lên rất cao ha…… Ha ha……”

Vì cái gì Vân Ngũ cảm thấy chính mình đột nhiên lý giải cái gì là “Như đứng đống lửa, như ngồi đống than” cùng “Lưng như kim chích” đây?

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ngũ a, quý trọng Cố ca ca còn biết thẹn thùng của ngươi đi, rốt cuộc sau khi lớn lên hắn liền sẽ biến thành quỷ, lời nói hết bài này đến bài khác lão súc sinh nha ~~