Trọng Sinh 90: Quân Tẩu Ngọt Ngào

Chương 17: Sao cậu lại ăn mặc như vậy?

Lời này của Diệp Kiều khiến Tần Lan không nói nên lời, cũng thật sự phẫn nộ, Diệp Trăn Trăn càng đỏ mặt tía tai!

“Trăn Trăn, chị con nói không sai, mau xin lỗi chị con đi!” Diệp Thắng Huân nghiêm túc nói.

Tần Lan thực sự không chịu nổi nữa, vì hình tượng trước mặt Diệp Thắng Huân, không thể không nhịn.

Diệp Trăn Trăn nhìn Diệp Kiều, miễn cưỡng mở miệng nói: “Xin lỗi……”

Ngay cả cha cũng hướng về cô rồi!

Diệp Trăn Trăn càng hoài nghi Diệp Kiều bị hồ ly tinh nhập rồi!

“Trăn Trăn, không sao. Em là tiểu công chúa của nhà chúng ta, sau này không được mắng người tùy tiện nhé!” Diệp Kiều cười nói, tỏ vẻ hào phóng.

Hai mẹ con bị cô làm cho vô cùng tức giận rồi?

Trong lòng cô cực kỳ hài lòng, cô ở kiếp trước đã phải tức giận vì họ không ít!

——

Vì Diệp Trăn Trăn đột nhiên đau bụng, bữa cơm này ăn được một nửa, hai mẹ con Tần Lan liền đi trước, trong phòng bao chỉ còn lại hai cha con họ.

Nam nhân tứ thập nhất chi hoa*, Diệp Thắng Huân hiện đã 40 tuổi, khuôn mặt vẫn anh tuấn như xưa, thân hình không phát tướng như những người đàn ông trung niên bình thường, ông ta đang uống rượu một mình, thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Kiều.

(*男人四十一枝花Nam nhân tứ thập nhất chi hoa: đàn ông bốn mươi tuổi đẹp như một cành hoa)

“Kiều Kiều, năm đó cha cũng là bất lực! Cha không biết mẹ con đã mang thai…… Đó cũng là lỗi của cha, không quay về tìm bà ấy!” Diệp Thắng Huân hối lỗi nói, do đã uống nhiều, phát âm không rõ.

Chỉ là một tên cặn bã mà thôi, hà tất phải viện những cớ này!

Diệp Kiều không nói gì, tự mình ăn các món ngon, kiếp trước cô đã ngồi tù bảy năm, chưa từng được ăn một bữa no!

“Mẹ kế của con không thích con, cha biết. Ta cố tình không quan tâm đến con, nếu không, mẹ kế của con còn gây chuyện với cha……” Diệp Thắng Huân lại nói, lúc này Diệp Kiều đã buông đũa xuống.

Nhìn người đàn ông quyền cao chức trọng ở đối diện, đột nhiên cảm thấy ông ta cũng khá đáng thương.

Ông ta và mẹ ruột của cô, đều là bi kịch của thời đại đó, năm đó họ chắc là yêu thương nhau. Về sau ông ta không thể về quê tìm mẹ cô, cũng là vì áp lực từ gia đình. Mẹ ruột của cô xuất thân là một nhà tư bản, nhà họ Diệp sao có thể để một căn chính miêu hồng* là ông ta lấy một cô con gái nhà tư bản chứ?!

(*根正苗红căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.)

Thời đại ai ai cũng cảm thấy nguy hiểm, tình yêu rẻ mạt biết bao!

“Thị trưởng Diệp, tôi có thể hiểu tâm trạng của các người. Ngay cả là bà Tần, bà ấy ghét tôi, tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng ân oán của thế hệ các người, tại sao lại đổ lên đầu tôi chứ? Tôi vô tội, không phải sao?” Kiếp trước cô chưa từng gọi ông ta một tiếng “cha”, bây giờ càng không gọi được.

Diệp Thắng Huân liên tục gật đầu.

“Phiền ông hãy khuyên bà Tần, bà ấy không thích tôi cũng được, nhưng đừng ức hϊếp tôi, ức hϊếp tôi không có lợi gì cho bà ấy đâu.” Diệp Kiều lại nói, cầm túi lên rồi đi ra khỏi phòng bao.

——

Diệp Kiều một mình bắt xe buýt trở về đại viện, khi đi đến gần sân bóng rổ liền nghe thấy có người gọi cô.

Giọng nói đó, có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra!

Là Lý Vận!

“Bạn thân” đã lừa dối cô, mưu hại cô ở kiếp trước!

Cô nhớ rất rõ rằng sau khi mình bị bắt giữ, đã chờ đợi Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên cứu cô như thế nào, tuy nhiên, điều chờ đợi được lại là họ cùng làm chứng trước tòa, đẩy toàn bộ tội trạng lên người cô!

Chỉ sau khi vào tù cô mới biết, Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên đã âm thầm tư thông, họ thậm chí còn sinh một đôi trai gái!

Điều buồn bực nhất là, trước đây cô lại không hề phát giác! Ngay cả khi Lục Bắc Kiêu ném bức ảnh họ ở cùng nhau trước mặt cô, cô còn không dám tin! Vì vậy, bị cặp tra nam tiện nữ này mưu hại, cũng trách cô ngu ngốc!

“Kiều Kiều! Cậu thật sự là Kiều Kiều! Cậu, sao cậu lại ăn mặc như vậy? Nếu để Thẩm Hi Xuyên thấy, cậu ấy lại tức giận đấy!” Lý Vận mượn đèn đường, nhìn rõ Diệp Kiều, cô ta kinh ngạc nói.