Phương Hinh Nhi vừa thẹn vừa giận, vừa muốn phản kháng nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể nhìn lão Lý đùa bỡn ngực mình, còn há miệng muốn ngậm lấy một bên vυ' còn lại.
Phương Hinh Nhi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, không muốn bị hình ảnh bẩn thỉu đó làm bẩn mắt, miệng thì thào: "Không, không, làm ơn...ưʍ..."
Nhưng dù cô có cầu xin thế nào thì đầṳ ѵú đỏ tươi vẫn bị chiếc lưỡi thô bạo của ông lão nông thôn bắt lấy, liếʍ, mυ'ŧ rồi cắn.
Phương Hinh Nhi cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng khi cô nhắm mắt lại, kɧoáı ©ảʍ trên núʍ ѵú của cô dường như mạnh mẽ hơn, cơ thể cô đã bị hạ dược nên không thể cưỡng lại sự sung sướиɠ khi được mυ'ŧ, trong tiểu huyệt không chịu được mà bắt đầu tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ khiến cô vừa thẹn vừa bất lực.
Lão Lý sau khi chơi ngực đủ thì dừng lại, nhìn hai đầṳ ѵú đã sưng tấy có vết răng do chính mình để lại thì mãn nguyện liếʍ môi, "Thật sự là vừa thơm lại vừa mềm, thật ngon, còn có thêm hương thơm của sữa, ta còn chưa bao giờ ăn qua vυ' ngon như vậy, Hinh Nhân, thế nào, con có cảm thấy thoải mái không?"
Phương Hinh Nhi vẫn nhắm mắt không chịu để ý đến hắn , hoặc là nói cô sắp bị hắn làm ghê tởm đến chết, cả người không có chỗ nào là không dơ bẩn, lại còn vô cùng đáng khinh, Phương Hinh Nhi thề, đây là người đàn ông ghê tởm nhất mà cô từng gặp qua, hơn nữa rõ ràng là gả cô cho con của hắn, vậy mà lại thừa dịp con uống say đến đùa bỡn con dâu, nếu tính ra thì đây không phải là lσạи ɭυâи sao?
Lông mày của Phương Hinh Nhi nhíu chặt lại, nhưng lão Lý cũng đã không chịu nổi mà lột sạch quần áo trên ngực cô, cặρ √υ' đầy đặn và mềm mại lộ ra không khí, mắt lão Lý lóe lên tia dâʍ đãиɠ, hắn cười dâʍ đãиɠ nói, "Ngực con có vẻ cũng đang muốn được đùa bỡn, Hinh Nhi, con nói có phải hay không?"
"Ưʍ...không phải...a...đừng chạm vào tôi..." Phương Hinh Nhi né tránh nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn núʍ ѵú phấn nộn của mình bị ông già thô tục kia ngậm vào miệng liếʍ mạnh, nhanh chóng khiến hai bến vυ' đều sưng đỏ lên.
Phương Hinh Nhi lo lắng đến mức nước mắt càng lúc càng rơi nhiều hơn, nhưng càng khóc lại càng khiến thú tính của lão Lý nổi lên, hắn nhanh chóng rời khỏi vυ' của cô rồi lui xuống, đến gần tiểu huyệt của Phương Hinh Nhi.
Cả người của Phương Hinh Nhi lúc này chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ chữ T không che chắn bất cứ thứ gì, làn da trắng nõn của cô lộ ra hoàn toàn, ngực lớn, eo thon cùng đôi chân dài miên man, đối với người đàn ông ở nông thôn nhiều năm không được chạm qua phụ nữ thì đây tuyệt đối là cực phẩm, càng không nói đến cô chỗ cần béo thì béo, cần gầy thì gầy, giống như mặt trời mọc, tỏa ra ánh sáng và sức nóng vô cùng.
Lão Lý chảy nước miếng nhìn Phương Hinh Nhi, nơi hắn quan tâm nhất vẫn là tiểu huyệt ngón tay thô ráp cởi chiếc qυầи ɭóŧ chữ T ra, nhìn đến cửa huyệt lấp lánh nước, hắn dâʍ đãиɠ nở nụ cười, "Hinh Nhi, ta biết con có cảm giác với ta, tiểu huyệt có phải đã đầy nước chờ côn ŧᏂịŧ của ta đi vào không?"
"Không...a...không phải như vậy...ưʍ..." Phương Hinh Nhi thực sự sắp chết vì ghê tởm, ông lão này sao có thể nói như vậy, ai có cảm giác với hắn chứ, nếu không phải hắn cho cô uống thuốc kí©ɧ ɖụ© thì sao cô có thể như thế này, nhưng hiện giờ đúng là hắn làm cô có phản ứng, mà phản ứng của cô đều bày ra trước mắt hắn khiến cô thấy thẹn không chịu nổi.
Tiểu huyệt của cô khá nhiều lông mao, có chút lộn xộn, lão Lý đưa tay vén lông mao của cô để lộ tiểu huyệt đang rỉ nước, hắn cười ranh mãnh: "Chậc chậc, vừa hồng vừa nộn, nhất định rất biết kẹp côn ŧᏂịŧ.”
“Huhu...đừng như vậy, xin ông đừng như vậy...không phải, không phải ông gả tôi cho con của ông sao? Sao ông có thể như vậy?" Phương Hinh Nhi liên tục mở miệng, so với người trước mặt, Lý Đại Bảo tất nhiên tốt hơn nhiều lần, ít nhất hắn còn trẻ, ông già này dáng vẻ thô tục khiến cô chán ghét, đương nhiên Phương Hinh Nhi cũng không thể chấp nhận được mình sắp bị một ông già nông thôn tho tục cưỡng bức.