Dục Thiếu Nữ: Bác Sĩ Đáng Sợ

Chương 9: Cảm nhận được niềm vui khi bị cường bạo (Cao H)

Lý Tiểu Manh thật sự tuyệt vọng muốn chết, cô khóc đến tan nát, nước mắt chua xót cũng khó có thể miêu tả nỗi thống hận lúc này của cô đối với người đàn ông phía sau.

Chờ đến côn ŧᏂịŧ của Chu Văn Thụy hoàn toàn cắm vào bên trong tiểu huyệt của cô, lúc hoàn toàn tách tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của cô ra, Lý Tiểu Manh đau đến sắc mặt đều trở nên trắng toát: “Đừng mà… a a a… đừng cắm vào bên trong mà… chú không được… chú làm vậy là cưỡиɠ ɧϊếp… ưm ưm… tôi hận chú…”

Cô cố gắng uốn éo mông mình muốn phản kháng, nhưng mông thịt lại bị bàn tay to của Chu Văn Thụy khống chế, côn ŧᏂịŧ cũng càng vì thế mà mạnh mẽ hung hăng thao vào chỗ sâu trong trong tiểu huyệt của cô.

“Mẹ nó, thật chặt, nãy giờ vẫn chưa xê nhích được gì đâu.” Chu Văn Thụy nhìn từ cửa huyệt thiếu nữ chảy ra máu tươi, trong lòng hắn cực kỳ thỏa mãn, cùng lúc đó hắn cảm nhận được sự hút cắn từ tiểu huyệt của thiếu nữ, tầng tầng lớp lớp mị thịt đều trong tình trạng siết chặt khít khao lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, khiến hắn sướиɠ đến nỗi da đầu đều tê dại: “Thật không ngờ tới tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của em lại chơi tốt như vậy, mẹ nó, kẹp ông đây thật sướиɠ!”

“Ưm… đừng mà… a a a a a… đừng mà, chú làm vậy là cưỡиɠ ɧϊếp, tôi muốn đi tố cáo chú… ưm… đừng mà… a a a…” Lý Tiểu Manh khóc lóc thành tiếng, bị một người đàn ông đáng ghê tởm như vậy thô bạo xâm phạm khiến cô muốn hỏng mất.

Chu Văn Thụy càng cảm nhận được cơ thể thiếu nữ run rẩy điên cuồng thì hắn càng thấy hưng phấn, hắn thậm chí không quan tâm thiếu nữ vừa bị mình phá thân xong, dưới háng hắn điên cuồng cắm rút vào trong tiểu huyệt của cô.

Cứ như thế mà cắm rút vào trong tiểu huyệt mình đã mơ ước từ lâu, hắn hung hăng xâm phạm cô, chiếm hữu cô, chuyện thật sự như vậy khiến cho trong lòng Chu Văn Thụy cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Huyệt của thiếu nữ cực kỳ cực phẩm, vừa ướt lại vừa mềm, thịt non gắt gao bọc chặt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, kẹp mυ'ŧ khiến hắn sung sướиɠ muốn chết, hơn nữa bây giờ còn đang ở bên ngoài, trong một cái hẻm tối sâu thẳm, bản thân hắn giả làm một tên làm nông xâm phạm cô, tình thú như vậy thật khiến người ta kích động và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn nhịn không được hung hăng tiến công vào tiểu huyệt của cô giống như đóng cọc, qυყ đầυ nhiều lần đâm đến cửa tử ©υиɠ của cô, hận không thể đâm mở cửa tử ©υиɠ của cô.

Lý Tiểu Manh cảm thấy mình sắp chết, cảm giác trướng đau trong cơ thể khiến cô khó chịu cực kỳ, nhưng điều khiến cô tuyệt vọng chính là sau khi cảm thấy đau đớn không bao lâu thế mà trong cơ thể cô lại lan đến cảm giác sung sướиɠ.

Trải qua cảm giác đau đớn sau khi phá thân, cô rất nhanh đã nếm được mùi vị sung sướиɠ của tìиɧ ɖu͙©, cô còn bị hắn vừa thao huyệt vừa từ phía sau hôn lên môi mềm.

Thiếu nữ bị hôn đến gần như thiếu oxy mới được buông tha cho đôi môi, cô thở hổn hển từng đợt, sắc mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, đuôi mắt cũng tràn ngập nước mắt.

Khuôn mặt giả dạng của Chu Văn Thụy chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt Lý Tiểu Manh lập tức đẫm lệ, cô càng cảm thấy bị sỉ nhục, cô nghẹn ngào nói: “Chú, chú tha cho tôi… ưm… đâm sâu quá… a a a… côn ŧᏂịŧ lớn đừng thao nữa… ưm… chú làm vậy là cưỡиɠ ɧϊếp, tôi muốn đi tố cáo chú…”

Chu Văn Thụy thả chậm tốc độ một chút, côn ŧᏂịŧ lại tìm đúng điểm mẫn cảm của Lý Tiểu Manh mà từ từ ma sát, ma sát đến nỗi trong cổ họng thiếu nữ phát ra tiếng rêи ɾỉ khó có thể kìm nén, hắn bật cười dâʍ đãиɠ, mở miệng hỏi: “Ồ? Em muốn tố cáo tôi? Tố cáo tôi thao em sướиɠ à?”

Hai mắt Lý Tiểu Manh phủ đầy sương mù, cô muốn quay đầu đi nhưng lại bị người đàn ông nắm chặt lấy cằm: “Ưm… chú đang cưỡиɠ ɧϊếp tôi, tôi muốn tố cáo chú cưỡиɠ ɧϊếp tôi… đừng mà… a ưm…”

Chu Văn Thụy lại hôn lên đôi môi mềm của cô: “Cưỡиɠ ɧϊếp? Vậy em nói cho tôi biết tại sao huyệt em lại chảy nhiều nước như vậy? Có phải rất sướиɠ không? Mẹ nó, vẫn là ngoan ngoãn làm ông đây sướиɠ đi.”

Lý Tiểu Manh mở to hai mắt nhìn, còn muốn nói gì nữa thì đã bị Chu Văn Thụy dùng đầu côn ŧᏂịŧ đâm thật sâu, hung hăng đỉnh đến tâm huyệt của cô, đâm đến nỗi khiến cô không nhịn được mà hét lên một tiếng, cô đều cảm nhận được dâʍ ɖị©ɧ của chính mình đang bị thao đến nỗi văng ra tung tóe, sớm đã làm ướt đám lông của người đàn ông.

Chu Văn Thụy thấp giọng nói: “Sao? Điếm nhỏ, côn ŧᏂịŧ của ông đây thao em thoải mái không? Có thao đến chỗ da^ʍ nhất ngứa nhất của em chưa?”

Lý Tiểu Manh nức nở một tiếng, bị xưng hô và dò hỏi như vậy càng khiến cô cảm giác bị sỉ nhục cực kỳ, cô nghẹn ngào nói: “Ưm… tôi muốn đi tố cáo chú, chú là tên phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp… a… đừng… ưm… đừng thao… không thể thao nữa… đây là cưỡиɠ ɧϊếp… a a a…”