Say Tình

Chương 78: Ngoại truyện 1: Đám cưới

Nhà họ Vương tất bật chuẩn bị cho đám cưới thế kỉ, bận tối mặt tối mũi nhưng lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, cùng hạnh phúc hân hoan.

Ngày 12 tháng 2…

Tại trung tâm tổ chức hôn lễ, không gian trang trí tuyệt đẹp, diễm lệ, gang màu chủ đạo là trắng tinh khôi, loài hoa nổi bật là Bách Hợp, âm thanh, ánh sáng, giọng nói tiếng cười hoà lẫn, tạo nên một nền trời hạnh phúc nhỏ nhoi hoà mình vào tiết trời xuân thì ấm áp.

Trong phòng trang điểm cô dâu, Diệp Băng Băng đang hoàn thiện những bước makeup cuối cùng, một sự đẹp đẽ hiện lên trước gương, chị xinh đẹp, tươi tắn, trong sáng, rạng rỡ, bờ môi mỉm cười hạnh phúc.

Khoác trên mình bộ váy noãn xoè rộng, đính kết nhiều hạt pha lê lấp lánh, sang trọng càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp vốn có của chị.

Cánh cửa vừa hé mở, một luồng ánh sáng giọi vào, phảng phất lên khuôn mặt sáng trong của chị, hai ánh mắt âu yếm bắt gặp nhau, tủm tỉm cười.

Giây phút ngọt ngào ấy khiến người ta phải ghen tỵ xiết bao, cô chuyên viên trang điểm đứng cạnh phải thốt lên:

“Chồng cô nãy giờ đã ra vào ở đây không dưới năm lần rồi đó.”

Diệp Băng Băng niềm nở đáp lại:

“Bao giờ cô lấy chồng rồi sẽ hiểu…”

Anh bước tới, khom lưng vừa tầm với chị, áp cằm nhẹ trên đỉnh đầu chị, mắt say mê nhìn vào gương:

“Hôm nay, em rất đẹp.”

Chị lặng im, chỉ thấy bờ môi đỏ mọng có chút động đậy như vừa cười, soi vào tấm gương trong suốt, bàn tay khẽ vuốt ve bờ má mềm của anh.

Bành Bội Bội từ bên ngoài bước vào, ho nhẹ hai tiếng ra ám hiệu rồi ung dung bước tới:

“Đề nghị đồng chí chú rể ra bên ngoài tiếp khách nhường lại hậu trường cho chị em chúng tôi có đôi lời tâm sự trước lúc đồng chí cô dâu lên lễ đường.”

Chị nhìn anh, nháy nhẹ mắt:

“Mau đi đi.”

Vương Dực Quân rời đi, Bành Bội Bội bước tới, kéo ghế ngồi xuống cạnh Diệp Băng Băng, mắt sáng quắt long lanh nhìn chị.

“Cô dâu của tớ hôm nay đẹp quá!”

Băng Băng cười: “Đó là đương nhiên.”

Bành Bội Bội than ngắn thở dài, nhưng trong tiếng thở dài là rũ bỏ đi bao phiền muộn, âu lo:

“Nhìn cậu hạnh phúc như này tớ cũng thấy mừng cho cậu. Cuộc đời cậu trải qua không ít thăng trầm có lẽ bây giờ ông trời sẽ bù đắp cho cậu những gì tốt đẹp nhất.”

Khoé mi hơi rưng rưng lệ, giọt lệ hạnh phúc, Bội Bội nói tiếp:

“Đồng chí Diệp Băng Băng, cậu nhất định phải thật hạnh phúc, nếu chịu uất ức gì thì nói với tớ, tớ thay cậu hỏi tội đồng chí chú rể.”

“Được.”

Diệp Băng Băng gật đầu, mím chặt môi để không bị lột tả cảm xúc, tay khẽ lau đi giọt lệ vướng trên bờ mi Bành Bội Bội, cười lên hai tiếng.

Lấy từ trong túi ra một mảnh giấy nhỏ đầy chữ đưa cho Diệp Băng Băng, Bành Bội Bội sụt sịt:

“Vốn dĩ tớ định không đưa cho cậu xem đâu nhưng mà tớ nghĩ cậu cũng nên biết. Đây là thư Diệp Thanh gửi cho cậu.”

Đôi tay Diệp Băng Băng run rẩy nhận lấy, chầm chậm mở ra, cẩn thận đọc từng chữ, có chút xúc động nhoè mi, miệng thầm mỉm cười vì cuối cùng Diệp Thanh cũng đã hiểu ra mọi chuyện.

Bên ngoài có tiếng thúc giục:

“Cô dâu chuẩn bị xong chưa? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

Bành Bội Bội lau khô đi khoé mi của Băng Băng, sửa lại mấy sợi tóc mái chỉnh tề, rồi chìa đôi tay ra phía trước:

“Nào, tớ dẫn cậu ra ngoài.”

Đôi tay Diệp Băng Băng nắm lấy bàn tay Bội Bội, cả hai thong dong bước ra phía cửa, rẽ hướng hội trường tổ chức hôn lễ.

Không gian chính tổ chức hôn lễ đã được sắp xếp chỗ ngồi ổn định, mọi ánh mắt đều dồn tới cô dâu chú rể, có tiếng cười, có giọt nước mắt, có tràng pháo tay hoà vào không gian ngập tràn hạnh phúc.

Diệp Băng Băng từ từ luồn tay vào vòng tay Vương Dực Quân, theo chân anh bước đi trên tấm thảm đỏ, dần dần hướng lên sân khấu chính.

Trên môi họ không ngừng cười, thi thoảng lại quay mặt sang nhìn nhau, tươi tắn trong bộ đồ tông sẹc tông màu trắng bắt mắt.

Phía sau họ là dàn phù dâu, phù rể trong gang màu hồng cánh sen tươi tắn, ngọt ngào.

Đứng vững chãi trên sân khấu chính, chủ hôn ra hiệu bắt đầu hôn lễ.

“Chú rể Vương Dực Quân có đồng ý ở bên cô dâu Diệp Băng Băng mỗi khi vui vẻ hay buồn đau, thuận lợi hay khốn khó, khoẻ mạnh hay bệnh đau, cùng nhau xây dựng một gia đình thuận hoà hay không?”

“Tôi đồng ý…”

“Cô dâu, cô đồng ý không?”

“Tôi đồng ý…”

“Mời trao nhẫn cưới.”

Khoảng khắc chiếc nhẫn cưới trên tay anh trao vào ngón áp út của chị rất cương quyết, giây phút ấy chị nhận ra mình đã gả đúng người.

Một nụ hôn ngọt ngào họ trao nhau trước sự chứng kiến và niềm hoan hỉ của mọi người.

Kết thúc hôn lễ là màn tung hoa cưới, Diệp Băng Băng vừa định tung lên cao rồi bỗng nhiên khựng lại, chầm chầm trao bó hoa tươi sắc vào tay Bành Bội Bội cùng lời chúc:

“Hi vọng cậu sẽ sớm tìm được người chồng như ý.”

Mọi chuyện cứ theo tuần hoàn của thời gian, sự sắp đặt sẵn của định mệnh. Đến sau cùng, cho dù đúng hay sai, đi bao nhiêu bước, đến bao nhiêu nơi thì những người thuộc về nhau vẫn mãi mãi về bên nhau.

Cuộc đời không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, đủ để hai người bên nhau, trao cho nhau những yêu thương, ngọt ngào, cùng nhau đi qua mọi bão tố, phong ba. Thời gian chính là sự mài giũa tốt nhất cho tình yêu.