Tiếng nước vang lên không ngừng, vách tử ©υиɠ bị hung hăng quấy rối, thịt da^ʍ non mềm dần dần càng thêm ướt nóng dính nhớp, Bạch Đường thở phì phò thọc vào rút ra ở cửa động, lại vuốt ve bụng nhỏ của Quý Đăng rồi cười khẽ: “Bụng anh trai phồng cả lên … Ăn hết cây dươиɠ ѵậŧ của tôi vào bên trong rồi.”
Quý Đăng bị anh nắc đến không chịu nổi, thể lực của nhân vật thụ chính mà cậu từng tự cho là yếu đuối còn tốt hơn cậu vạn lần, dươиɠ ѵậŧ không biết mệt mỏi, cᏂị©Ꮒ cho bụng cậu tròn vo, hộŧ ɭε bị tìиɧ ɖu͙© kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vểnh lên cũng bị mài thành một viên thịt đỏ tươi sưng múp, từ giữa lỗ nhỏ chào cờ, lại bị dươиɠ ѵậŧ đối phương một lần nữa va chạm đè dẹp lép!
“Cái này không đúng …” - Quý Đăng nhẹ giọng thở gấp, lẩm bẩm nhắc mãi: Cậu hẳn phải ở cùng một chỗ với hai chủ công, hôm nay cậu chỉ tới để bắt nạt vai chính thụ thôi, sao Bạch Đường lại có thể …
Trong bóng tối, Quý Đăng nhỏ giọng nức nở, cửa lỗ bị dươиɠ ѵậŧ mài đến sưng to ê ẩm, thịt mềm xinh đẹp bị căng thành một vòng thịt mỏng đỏ thắm, gắt gao dính sát vào dươиɠ ѵậŧ bự ——
Tử ©υиɠ sau khi ngốn trọn côn ŧᏂịŧ lớn lại bị đυ.c đến mềm xốp, chính Quý Đăng cũng không thể phủ nhận, tuy rằng cảm giác khi sờ bụng nhỏ của mình vẫn rất khủng bố, nhưng nhân vật thụ chính cũng đã thu liễm ít lực, cậu vậy mà lại bị đυ. đến hơi hơi thoải mái. Bên trong bị dươиɠ ѵậŧ triệt để căng ra, cả người tựa như bị Bạch Đường hoàn toàn xỏ xuyên đóng cọc, côn ŧᏂịŧ ở chỗ sâu trong âʍ ɦộ tàn ác khuấy đảo, mỗi một lần đều sẽ ép chặt những viên thịt da^ʍ non mượt mà kia, lại ngay thời điểm Quý Đăng thoải mái đến mức nhỏ giọng hừ mũi, qυყ đầυ sẽ ác liệt mà nghiền ép vách tử ©υиɠ một cú.
Chỉ như vậy trong nháy mắt, Quý Đăng liền có cảm giác mình sắp bị vai thụ chính cᏂị©Ꮒ chết ở chỗ này.
Vách động trơn mềm ẩm ướt nóng bỏng vô cùng, sau khi bị đυ. bắn một lần lại nhanh chóng có cảm giác, nếp thịt bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ, cẩn thận mυ'ŧ mát từng cái gân xanh, Bạch Đường có chút không khống chế được hành vi của mình: “Những người đó nói thích tôi, đều trộm sờ soạng tôi, nhưng anh trai nói thích tôi lại không giống vậy …”
Bạch Đường cười khẽ: “Không phải anh trai muốn hung hăng đùa bỡn tôi ư? Chỉ cần là điều anh trai muốn làm, thì chuyện gì cũng có thể …”
Quý Đăng vừa căng thẳng, âʍ ɦộ non mềm lại bắt đầu điên cuồng hút cắn, thịt lỗ nhỏ mum múp ướŧ áŧ cực kỳ, ngậm lấy qυყ đầυ, tựa như muốn trực tiếp kẹp Bạch Đường tới bắn.
“Nhưng, nhưng chính cậu …”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị Sở Sâm bắn đọng lại trong nếp uốn đều bị dươиɠ ѵậŧ của Bạch Đường giã ra ngoài, khi đối phương cᏂị©Ꮒ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông khác lưu lại trong cơ thể Quý Đăng, động tác làʍ t̠ìиɦ rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nặng hơn rất nhiều.
“Không phải anh trai thích tôi sao? Tôi cảm thấy trước kia làm mặt lạnh với anh là do tôi sai, hiện tại tôi sẽ bồi thường gấp bội cho anh trai nhé.” - Bạch Đường còn cố ý nhấn mạnh hai chữ bồi thường.
Quý Đăng có ngốc giờ cũng biết, lần này vai chính thụ cũng không chịu ảnh hưởng từ cốt truyện, hệ thống cũng không cứu được cậu nữa.
“Anh trai lại triều xuy kìa …” - Đâu chỉ có thế, Quý Đăng còn bị đυ. bắn rất nhiều lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng nước da^ʍ tí tách tí tách rơi xuống ở trên cơ thể hai người, Bạch Đường xoa xoa dươиɠ ѵậŧ cậu, vừa thong thả vừa nhu tình dùng lòng bàn tay chà xát, lại xoa cho thân dưới của thanh niên phát run lên.
Quý Đăng hít khí, dưới ánh sáng lờ mờ, cũng không ngăn nổi vẻ mặt xuân sắc của anh: “Làm chuyện này với tôi, không thoải mái ư?”
Dươиɠ ѵậŧ bị người ta xoa nắn, bản thân vừa phun nước vừa xuất tinh, khuôn mặt Quý Đăng cũng hồng hồng ngượng ngùng nói: Không thoải mái.
Cậu bị Bạch Đường ép hỏi, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhỏ giọng trả lời anh: “Thoải mái.”
“Đương nhiên là thoải mái rồi, tôi thoải mái anh trai cũng thoải mái, trước kia anh nói rất thích tôi, hiện tại tôi cũng thích anh, chúng ta ở bên nhau không tốt ư?” - Quý Đăng bị cᏂị©Ꮒ đến phản ứng chậm nửa nhịp, hoàn toàn không lý giải được logic của đối phương.
—— Không phải cậu đang làm nhiệm vụ cưỡng ép vai chính thụ của pháo hôi công à, bây giờ bị Bạch Đường đυ. mở tử ©υиɠ, còn rót tinh đầy bên trong, chỗ nào đúng cốt truyện chứ?