Đều là đàn ông, đương nhiên anh biết mùi mà mình ngửi được chính là mùi của tϊиɧ ɖϊ©h͙. Anh tự an ủi bản thân đó là do tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vừa vặn bắn lên; nhưng thời điểm anh không tin lắm mà dùng ngón tay moi đào bên trong bướm nộn, đốt ngón tay thon dài hơi cong lên, tới tới lui lui nghiến một vòng thịt da^ʍ ——
Đầu ngón tay đột nhiên chạm tới một đám tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn đọng lại, lòng bàn tay liền siết chặt, Bạch Đường để sát mũi vào để ngửi, khàn giọng hỏi Quý Đăng: “Anh trai nói thích tôi, có phải là gạt tôi hay không?”
“Có phải anh thích Ôn Tinh Uyên, hoặc là —— Sở Sâm hơn không?”
—— Không, ai cậu cũng không thích. Bọn họ đều là của Bạch Đường mà.
Quý Đăng nhỏ giọng rêи ɾỉ, bị anh liếʍ đến suýt không chịu nổi, dù cậu đã rất nỗ lực mà co rút lỗ nhỏ, vẫn còn rất nhiều nước da^ʍ ẩm ướt dính nhớp theo vách động ấm áp chảy xuôi ra ngoài. Đối phương cách cậu rất gần, cậu vừa mới nhúc nhích, đùi đã đυ.ng phải đầu gối của Bạch Đường.
Bắp đùi có hơi tê mỏi, thịt da^ʍ nơi âʍ ɦộ bị ngón tay thọc vài cái, bị móc đến động tình, Bạch Đường lại bỗng nhiên rút ngón tay ra, động nhỏ dường như còn muốn giữ lại mà vội vã xoắn chặt vài cái.
“Tôi không thích bọn họ, tôi chỉ thích cậu thôi. Tôi chuẩn bị nhiều thư tình cho cậu như thế, nhưng cậu đều vứt đi hết.” - Quý Đăng cẩn trọng sắm vai pháo hôi công cầu còn không được.
Bạch Đường nhớ tới chuyện thư tình, trong lòng càng chua: “Trừ tôi ra, bọn họ cũng có.”
Anh thiếu chút nữa không áp chế được lý trí mà ép hỏi Quý Đăng, người cᏂị©Ꮒ cậu là ai, là Ôn Tinh Uyên hay là Sở Sâm, mới đi vào lỗ nhỏ anh đã đào được nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đọng lại như vậy, có thể đoán được, bên trong âʍ ɦộ múp thịt ướt mềm này sẽ còn có nhiều hơn thế.
Quý Đăng bị anh nói vậy, khó hiểu mà chột dạ, nhưng cậu không thể tiết lộ chuyện bị hệ thống cưỡng chế đi theo cốt truyện được.
“Bỏ đi, không quan trọng.” - Bạch Đường lẩm bẩm một câu, thanh âm đột nhiên nhẹ nhàng hơn - “Đúng rồi, không phải anh trai nói muốn bắt nạt tôi ư? Bây giờ tôi không còn sức nữa, anh trai có thể thỏa thích mà đùa bỡn tôi …”
Đùa bỡn, có nghĩa là anh cưỡng ép tách hai chân Quý Đăng, chim nhỏ của thanh niên bị người kia nắm ở trong tay hung hăng xoa bóp, qυყ đầυ mẫn cảm bị móng tay chọc đến thống khổ, kɧoáı ©ảʍ thay phiên nhau nổi lên. Người song tính vốn đã mẫn cảm, mới bị xoa nhẹ vài cái, chim nhỏ lại lần nữa dựng lên. Nhưng lần này Bạch Đường không tiếp tục chạm vào cậu, ngón tay của đối phương di chuyển đến hộŧ ɭε ướŧ áŧ, vuốt xoa vài cái, sau một lúc, lỗ nhỏ non mềm này càng thêm dâʍ đãиɠ.
Hộŧ ɭε bị vò đến co rút run rẩy; nghe thấy cậu bởi vì thoải mái mà phát ra tiếng thở dốc, Bạch Đường lại tăng thêm lực, thanh niên liền không chống cự được kɧoáı ©ảʍ khi hộŧ ɭε bị xoa bóp, không tự giác mà tách chân ra thêm chút.
Bạch Đường một hơi chen vào giữa hai chân cậu, căn dươиɠ ѵậŧ cực kỳ thô dài kia liền dán lên nơi âʍ ɦộ mềm mại. Trong lòng anh vẫn còn ghen tỵ, thấy thanh niên bị mình xoa tới ý loạn tình mê, lại bắt đầu miên man suy nghĩ: Có phải bọn họ cũng ti tiện giống như mình, ỷ vào được cậu tin tưởng, liền dày vò cậu đến phát da^ʍ.
Sau đó thừa dịp hai mắt cậu tan rã, toàn thân co rút lêи đỉиɦ, dùng côn ŧᏂịŧ lớn thô to ép mở lỗ thịt ẩm ướt đỏ tươi đang đóng chặt, đảo ngược trọng lực mà đυ. cả cây vào!
Lỗ nhỏ vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, trong nháy mắt khi chim bự vừa đυ. vào, âʍ đa͙σ ướt nhẹp liền bắt đầu gấp gáp hút cắn, điểm da^ʍ non mềm nhô lên trên vách động trực tiếp mυ'ŧ mát lấy gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ, ngoan ngoãn mà lấy lòng nó.
Tuy rằng trong lòng Bạch Đường vẫn còn ghen ghét, nhưng động tác đâm vào rút ra của anh cũng không hề hung ác như Sở Sâm. Quý Đăng hoàn toàn không kịp phản ứng lại, đã bị người ta không một tiếng động xâm lược lỗ nhỏ.