Bạch Đường ra vẻ vô tội: “Không phải cậu nói sao?”
Anh nhanh chóng cởϊ qυầи Quý Đăng ra, ngón tay thon dài kia bao lấy bé chim non nớt tuốt vài cái, phát hiện vật nhỏ ngây ngô kia bị anh tuốt vài cái mà đã run rẩy đứng thẳng lên, eo mông trắng tuyết của chàng trai cũng không ngừng vặn vẹo như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cái gì đó không tin được.
Mẫn cảm như vậy sao?
Xem ra tối hôm qua bọn họ cũng không có làm chuyện gì
Quý Đăng không ngừng kêu gọi hệ thống, sợ rằng nhân vật chính phát hiện cậu chính là một tên pháo hôi công thì lập tức tức giận mà diệt khẩu cậu mất.
Hệ thống cực kỳ lạnh nhạt: Trong lúc làm nhiệm vụ thì đối phương sẽ không phát hiện ra, xin đừng tán tỉnh nhân vật chính, hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“Ngẩn người làm gì vậy? Cậu đang nhớ đến ai hả?”
Không biết có phải ảo giác của Quý Đăng hay không mà cậu cảm thấy lúc nhân vật chính nói lời này thì có vẻ hơi tức giận: “Cậu kiểm tra xong rồi sao, tôi, chim của tôi teo rồi….” Cậu vô tội mà nhìn Bạch Đường, thấy ngón tay của đối phương cong lại, Quý Đăng sợ anh khó chịu thì sẽ bẻ gãy người anh em của mình.
Quý Đăng cho rằng việc tuốt chim lẫn nhau sẽ không xảy ra, cậu tuốt chim đối phương vài cái, sắc mặt âm trầm của người nọ cũng tốt hơn.
“Còn không có.”
Ôn Tinh Uyên chỉ cắn một bên vυ' khiến nó to gấp đôi so với bên còn lại, Bạch Đường vẫn chưa mặc lại quần áo cho Quý Đăng, khóe mắt đảo qua đã thấy viên đậu đỏ hồng hồng da^ʍ mỹ kia.
Hàm răng anh bỗng nhiên có hơi ngứa, nhìn dấu răng xung quanh bầu ngực kia sau một đêm đã nhạt dần, thoạt nhìn như bị đàn ông ngậm lấy. Bạch Đường nhìn đầu nhũ còn lại hoàn hảo thì đột nhiên lại có chút khó chịu, anh cúi đầu mυ'ŧ lấy cái kia.
“Ưm, cậu…nghhh ahh ahh đau, đau…”
Bạch Đường mυ'ŧ nhẹ nhàng hơn so với Ôn Tinh Uyên một chút, nhưng sau khi đau đớn qua đi thì kɧoáı ©ảʍ cũng tăng lên gấp bội. Vật nhỏ tròn trịa bị đầu lưỡi chiếm lấy, thỉnh thoảng còn ấn vào một chút, chốc chốc lại dùng môi kéo ra ngoài hung hăng mà cắn!
Từng lỗ chân lông trên người như bị anh hút mở, Quý Đăng không khống chế được mà ưỡn eo lên, giường lớn cũng vì vậy mà rung động vài cái. Hai cái chân dài mịn như ngọc vặn vẹo một cách khó chịu, tóc của cậu trai cũng đã ướt sũng, khẩu trang cũng vì cậu há miệng thở dốc mà lõm vào trong.
Nhân vật chính gắt gao đè cậu lại, đầu lưỡi lại đâm tới đâm lui đầṳ ѵú của cậu, toàn bộ bầu ngực đều nằm trọn trong khoang miệng của anh, được anh liếʍ mυ'ŧ không ngừng. Bạch Đương thấy khóe mắt ướŧ áŧ của cậu thì khẽ nuốt nước bọt.
Vυ'… dường như bị liếʍ đến nóng mà vυ' vừa ngứa lại vừa tê, toàn bộ bầu vυ' bị răng cắn cắn như có như không mang đến một kɧoáı ©ảʍ vô song. Một cảm giác quen thuộc của dịch nóng trong ra từ cửa động khiến hai mắt Quý Đăng dần mê man, thiếu chút nữa là cậu cho rằng sò non phấn nộn của mình sẽ bị dịch nóng đó hòa tan mất.
Động tác của anh thật nhẹ nhàng, cũng thật thoải mái…
Đầu lưỡi xoắn xuýt liếʍ láp, lại vô cùng lơ đãng mà chọc chọc nhũ hoa, Bạch Đường nhận ra cậu thật sự rất mẫn cảm, chỉ bú √υ' như vậy mà bên dưới đã ướt sũng. Anh ma xui quỷ khiến mà thò tay vào xâm nhập thứ mềm mại trắng tuyết bên dưới, quả nhiên sờ đến một mảnh vải ướt dầm dề, ngay cả khăn trải giường cũng bị nước dầm của cậu làm ướt sũng.
Hai mắt Quý Đăng mê mang, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu cự, thiếu chút nữa Bạch Đường đã tháo khẩu trang cậu xuống mà hung hăng ngậm lấy đôi môi đỏ tươi mυ'ŧ một cách mãnh liệt.
Nhưng có một thế lực nào đó ngăn cản động tác của anh, anh chỉ còn có thể đem những du͙© vọиɠ hung ác này phát tiết lên hai viên đậu đỏ vô tội kia.
Lúc Bạch Đường nhả núʍ ѵú ra thì trên đó vẫn còn vương lại nước bọt sáng lóng lánh, tuy rằng không để lại dấu răng gì nhưng Bạch Đường lại cố ý mυ'ŧ cho nó sưng tấy lên, còn lớn hơn so với bầu ngực còn lại.
Bạch Đường âm thầm phân cao thấp: Anh lợi hại hơn một chút so với Ôn Tinh Uyên.
Quý Đăng đang tận hưởng, cũng chẳng biết suy nghĩ kỳ quái trong đầu nhân vật chính, cậu cảm thấy thiếu chút nữa là mình đã lêи đỉиɦ, ai ngờ chỉ còn một bước mà đối phương đã bật dậy khỏi bầu ngực của cậu.
Bây giờ còn đang nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt khϊếp sợ: “Cậu là ai, sao cậu lại làm chuyện này với tôi?”
Quý Đăng cắn đầu lưỡi, cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh lại, nhân vật chính từ từ đứng dậy, nhìn chiếc giường bề bộn, sắc mặt cũng không tốt mấy
Ồ, anh đã bình thường trở lại.