Xuyên Thành Mỹ Nhân Pháo Hôi Vạn Người Mê

Chương 3: Sao vậy? Anh nhìn miệng tôi làm gì, muốn hôn tôi à?

“Ưm, anh buông…… ưm a ……”

Quý Đăng muốn hung hăng cắn hắn một miếng: Nhân vật chính của anh đang ở bên cạnh kia kìa, anh mẹ nó hôn tôi làm quái gì?!

Ôn Tinh Uyên bị cái liếc mắt mềm như bông của cậu khiến tâm mềm nhũn, hắn dùng sức ôm cậu vào lòng, xoa lưng cậu, vội vàng muốn cọ xát với cậu. Quý Đăng rõ ràng cảm giác đằng trước mình có gì đó không ổn……

Thứ gì đó cứng rắn, vừa thô vừa nóng, cách một lớp quần áo chạm đến da thịt cậu vẫn khiến cậu phát run: Hệ, hệ thống…… Hắn, hắn động dục rồi!!

Bản thân cậu là pháo hôi công, công 1 này có phải bị mù rồi không, sao lại không phân biệt được công thụ thế?! Thiếu niên vặn vẹo muốn trốn, sợ chuyện này sẽ thật sự ứng nghiệm như chi tiết trong truyện: Hắn lười biếng tựa vào thành suối nước nóng, thích thú nhắm mắt, bên cạnh là Bạch Đường, hắn không quan tâm nắm lấy ngón tay trắng nõn của Bạch Đường, kêu anh xoa nắn vật cứng như xích thiết của mình.

Quý Đăng sửng sốt nhìn hắn: Xem ra quả thực là thiên phú dị bẩm.

“Cậu trốn cái gì?” Ôn Tinh Uyên bất mãn trừng mắt liếc nhìn cậu, một lần nữa tóm lấy vai cậu, kêu cậu dựa vào l*иg ngực mình,xúc cảm cọ xát mềm mại khiến hắn thoải mái vô cùng, bàn tay theo bản năng luồn vào trong áo sơ mi của Quý Đăng.

Cúc áo cài lộn xộn, thiếu niên ăn mặc lỏng lẻo, Ôn Tinh Uyên so với cậu thì cao hơn nhiều, mỗi khi hắn cúi đầu là sẽ nhìn thấy bên trong khe hở kia chợt lóe lên màu hồng nhạt.

Phấn nộn lạ thường, thoạt nhìn cũng có vẻ yểu điệu, bên cạnh còn có màu đỏ như có như không, giống như do bị véo.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn cũng di chuyển ngón tay dọc theo khe hở tiến vào, sờ vào đầṳ ѵú mà hắn vẫn luôn tưởng tượng, nó thực sự rất mềm, tựa mây vậy. Đầu ngón tay xâm nhập đẩy áo sơ mi lên một ít, Quý Đăng bị hắn hôn đến mức cả môi sưng đỏ, đầu lưỡi đều là tê tê nhức nhức, cậu còn chưa hoàn hồn, đầṳ ѵú nhỏ xinh mềm mại trước ngực lại bị Ôn Tinh Uyên thăm dò bóp vài cái.

Cậu không tự chủ nức nở một tiếng, Ôn Tinh Uyên nhìn cậu chằm chằm, nhìn tới khi vành tai cậu đỏ lựng cả lên.

Thật sự rất mềm, tiếng kêu lại dâʍ đãиɠ, ngón tay không dạy tự hiểu nắm lấy đầṳ ѵú kiều nộn nho nhỏ xinh xinh kia véo rồi xoa vài lần, rồi dùng sức đè nghiến nếp gấp đỏ tươi, Quý Đăng sướиɠ đến mức eo mềm nhũn, trực tiếp ngã vào người hắn.

“Anh uống nhầm thuốc rồi à?!” Quý Đăng hữu khí vô lực hừ vài tiếng, cậu không ngờ cơ thể mình mẫn cảm tới vậy, mới nãy khi Sở Sâm cách quần áo xoa nắn đầu, vυ' cậu không hề phản ứng lớn như vậy, còn bây giờ chỉ bị hắn nhéo núʍ ѵú vài cái, bắp đùi trắng nõn cũng theo bản năng căng ra.

“Cậu đừng có nhìn tôi như thế……” Ôn Tinh Uyên đột nhiên hung dữ cắn răng, “Còn đang ở ngoài đấy, cậu câu dẫn tôi làm gì?!”

Quý Đăng tròn mắt trước cơn giận của hắn, Ôn Tinh Uyên nhấp môi ngậm đầṳ ѵú cậu: “Đã nói không cho phép cậu dùng ánh mắt vừa gợi cảm vừa mềm mại này nhìn tôi rồi cơ mà.”

Thiếu niên bị hắn cọ xát chẳng còn sức, người đàn ông duỗi tay ôm, trực tiếp xọ xát với vòng một của cậu. Quý Đăng ánh mắt mê ly, đuôi mắt chảy ra vài giọt nước mắt, nhìn qua chỉ thấy thực sự bị bắt nạt tới hỏng rồi, trong đôi mắt, cậu thấy hai người đứng đối diện, dường như họ không để ý tới hành động của cậu và Ôn Tinh Uyên, đứng thẳng như một tác phẩm điêu khắc hình người.

【 Tinh tinh —— chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ 1: Giải quyết thành công mối nguy thư tình. Thời gian bàn tay vàng đã hết, hy vọng lần sau cậu cố gắng nỗ lực nha. 】

Âm thanh điện tử không báo trước đột nhiên thông báo, cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi?

Hệ thống vừa nói xong, Ôn Tinh Uyên liền nhanh chóng rút tay ra khỏi áo cậu, quy củ vuốt lại nếp gấp trên áo cho cậu, sau đó tùy ý đứng bên cạnh, giống như đã khôi phục lại bộ dáng thường ngày.

Quý Đăng mơ màng: Là mày làm?

Hệ thống sửa lại: Là tôi giúp cậu. Ôn Tinh Uyên là người khó thu phục nhất trong nhiệm vụ lần này, chỉ cần thu phục được hắn thì hai người còn lại cũng sẽ không có thành kiến gì với cậu cả.

Hệ thống dùng dăm ba câu giải thích cho cậu, nói nó vừa khiến Ôn Tinh Uyên bất tỉnh một lúc, bàn tay vàng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong hắn, chờ cần hắn phóng thích xong sẽ không còn bài xích với Quý Đăng nữa.

Quý Đăng ồ một tiếng, chỉ nghe thấy câu trước: Công 1 bất tỉnh.

Chẳng trách, vậy mà với pháo hôi còn có thể độc dục, nếu không phải vừa rồi được hắn sờ quá thoải mái, cậu chắc chắn cũng sẽ tặng hắn một cú đạp.

“Miệng cậu sao thế?”

Sở Sâm cau mày nhìn chằm chằm môi cậu, bờ môi kia hình như kiều diễm hơn trong trí nhớ hắn ta, đặc biệt là giữa môi càng thêm lấp lánh ánh nước, như thể bị ai đó ngậm trong miệng liếʍ mυ'ŧ một hồi.

Ngón tay trắng nón đưa lên sờ miệng, cảm giác nóng rát, nhưng vẻ mặt Quý Đăng không hề thay đổi: “Sao vậy? Anh nhìn miệng tôi làm gì, muốn hôn tôi à?”

Theo cậu biết, công 2 thực ra là một người có bệnh khiết phích nhẹ, khi nãy lúc hắn ta không muốn chạm vào áo sơ mi của cậu là cậu biết rồi, phỏng chừng cũng là giả thiết hệ thống đặt ra, công 2 mới bị ép miễn cưỡng rời khỏi cốt truyện.