Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 245: Gian thương

Tung ra con thỏ bông, là tuyệt chiêu Hàn Nghệ từ chuẩn bị từ sớm rồi. Chỉ là hắn bảo mật vô cùng tốt, không có mấy người biết.

Nhớ ngày đó, đám cờ hó buôn thỏ đã lợi dụng 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》để kiếm một món tiền lớn. Không ít người nhờ bán thỏ mà trở thành tiểu địa chủ. Đây luôn là nỗi đau trong lòng Hàn Nghệ. Đương nhiên, hắn đau không phải vì chút tiền đó, mà là vì không nghĩ tới cơ hội kinh doanh tốt như vậy. Đối với người xuyên không như hắn mà nói, đây là kết quả không thể chấp nhận được. Vì thế hắn tung ra đại sát chiêu "Thỏ khuê mật". Thiết kế của "Thỏ khuê mật" này là dựa vào thỏ Tuzki của hậu thế. (Cái meme chat thỏ bựa đó mọi người)

Hắn làm như vậy không phải muốn chứng minh hắn lợi hại ra sao, mà chỉ muốn chứng minh, những thứ mất đi trong tay hắn, hắn đều có thể đoạt lại gấp đôi.

"Tại sao lại gọi là Thỏ khuê mật?"

Một nữ nhân hiếu kỳ hỏi.

Hàn Nghệ giải thích nói: "Khuê mật là từ do tại hạ sáng tác ra, lấy ý tưởng từ khuê trung mật hữu, chẳng qua là để miêu tả tình bằng hữu giữa các nữ nhân thêm ngọt ngào. Vì thế ta bèn đổi từ mật trong bí mật, thành từ mật trong mật ong. Dùng hình tượng thỏ, là vì thiết kế chuyên cho nữ nhân, hơn nữa động lực ta sáng tạo "Thỏ khuê mật " này, chính là hi vọng để lúc các cô cô đơn nhất, Thỏ khuê mật có thể làm bạn với các cô."

Qua một phen giải thích như vậy, mười nữ nhân may mắn càng thích con thỏ này đến phấn khích rồi, bỗng nhiên có một loại cảm giác, đó là mỗi nữ nhân đều nên có một "Thỏ khuê mật ", đều lên tiếng cảm ơn Hàn Nghệ: "Cảm ơn ngươi, Tiểu Nghệ ca."

"Tiểu Nghệ ca, cám ơn món quà của ngươi."

Nhưng những nữ nhân không có, không khỏi quăng ánh mắt tức giận tới, ngươi làm như vậy quá không công bằng, mọi người đều là nữ nhân. Dựa vào cái gì bọn họ có, mà bọn ta lại không có? Cái nói cái gì mà công bằng, bình đẳng hả?

"Tiểu Nghệ ca, ngươi cũng keo kiệt quá đấy, nữ nhân chúng ta nhiều như vậy, mà ngươi chuẩn bị có mười phần."

"Đúng vậy, ngươi như vậy là bên này nặng bên này nhẹ nha."

"Bọn ta cũng muốn Thỏ khuê mật."

Chúng nữ đều không chịu, quá không công bằng. Có một số cô bé, nhìn Thỏ khuê mật trong tay đại tỷ, mà tủi thân sắp khóc rồi.

Oa! Các cô cũng đủ lưu manh đấy, sớm biết vậy ta đã lấy tên là Thỏ lưu manh rồi. Kỳ thực ban đầu Hàn Nghệ cũng định gọi là Thỏ lưu manh, nhưng cân nhắc bối cảnh xã hội hiện tại, nếu như đặt tên là Thỏ lưu manh, thì hắn thực sự thành lưu manh rồi, ra hiệu mọi người bình tĩnh, nói: "Các vị nương tử chớ có sốt ruột, tại hạ sáng tạo ra Thỏ khuê mật, chính là hi vọng mỗi một nữ nhân đều có một Thỏ khuê mật cho riêng mình. Đương nhiên là ta cũng hi vọng có thể tặng mỗi người một cái, nhưng cái này là ta mới nghĩ ra được, vì thế mới làm được có mười con."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng các cô yên tâm, không bao lâu nữa, bọn ta sẽ mở một cửa hàng chuyên doanh, vì sao lại gọi là chuyên doanh, bởi vì cửa hàng chỉ chuyên bán loại thỏ khuê mật này"

"Thật vậy sao?"

"Thiên chân vạn xác (vô cùng chính xác), chắc hẳn mọi người cũng đã biết, hiện giờ 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 đã hình thành một loại văn hóa. Cày Hùng Phi, máy dệt Tinh Tinh, còn có Thỏ khuê mật nữa. Tương lai bọn ta sẽ càng cho ra nhiều hơn các sản phẩm liên quan tới 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Đối với những thứ này, ta chỉ nói một câu. Sản phẩm của Phượng Phi Lâu, nhất định là tinh phẩm, mời mọi người đón xem."

Đám nữ nhân nghe xong, chỉ có thể chờ đợi rồi. Người ta nói chỉ có nhiêu đó. Ngươi chung quy cũng không thể yêu cầu hắn biến ra một cái cho ngươi được.

Nguyên Mẫu Đơn và Dương Phi Tuyết đều không may mắn cho lắm. Nguyên Mẫu Đơn hơi chút thất vọng với việc này, nhưng chợt thấy Dương Phi Tuyết lại khá thích thú, vẫn còn ngồi đó lẩm bẩm tự nói: "Khuê mật, khuê mật, thật là thú vị."

Vì thế Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: "Phi Tuyết, không lẽ muội không thích thỏ khuê mật này sao?"

Dương Phi Tuyết ngẩn ra, gật đầu nói: "Muội đương nhiên thích, Đại Thố và Nhị Thố muội đều nuôi qua một thời gian."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Vậy sao muội không cảm thấy thất vọng."

Dương Phi Tuyết cười nói: "Hàn Nghệ nhất định sẽ chuẩn bị một con cho muội."

Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ hỏi: "Vì sao muội chắc chắn như thế?"

Dương Phi Tuyết nói: "Bởi vì chúng ta là bằng hữu tốt cùng chung hoạn nạn. Hơn nữa, Hàn Nghệ rất xem trọng bằng hữu, cho nên hắn nhất định sẽ chuẩn bị một con cho muội."

Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Được rồi, ta biết ngồi ở đây có rất nhiều bậc cân quắc khiến người người kính nể. Bọn họ có một đôi tay có thể dệt lên bầu trời, dùng thân hình mỏng mann chống đỡ cả một gia đình, chịu thương chịu khó. Cá nhân ta vô cùng kính trọng bọn họ, bởi vì nhìn họ, không khỏi khiến ta nhớ lại mẫu thân đã mất. Bọn họ không có thời gian để ở đây nghe ta nói nhảm lung tung, bởi bọn họ còn phải về nhà làm việc nuôi gia đình. Vì thế, kế tiếp ta sẽ mời ra ngay nhân vật chính của chúng ta, máy dệt vải Tinh Tinh."

Tuy hắn không nhắc tới tên ai, nhưng ánh mắt của mọi người đều không tự giác mà hướng về các nông phụ.

"Nói rất hay."

Dương Phi Tuyết dẫn đầu vỗ tay, nàng cá tính ngay thẳng, không cố kỵ này nọ, cảm thấy hay, thì liền vỗ tay.

Nàng vừa vỗ tay, các nữ nhân khác đều vỗ tay theo.

Chỉ có điều dù sao cũng là nữ nhân, không có loại khí thế ngất trời như đàn ông được.

Đám nông phụ kia đều lộ ra vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.

Hàn Nghệ lúc nãy nhìn thấy đám nông phụ này đều sợ hãi rụt rè, vì thế mới nói như vậy. Hắn hi vọng bọn họ có thể tự tin một chút, bởi hắn cảm thấy người chăm chỉ thì không việc gì phải tự ti. Chỉ những kẻ lười nhác mới phải tự ti mà thôi.

Trong tiếng vỗ tay, mấy tên nam nhân khỏe mạnh đẩy năm chiếc máy dệt lên sân khấu. Trong đó có bốn cái dùng vải che kín, cái duy nhất không che thì được đẩy tới cạnh Hàn Nghệ.

Đây chính là máy dệt vải Tinh Tinh sao?

Các nữ nhân ánh mắt đều mang vẻ kinh ngạc nhìn những chiếc máy dệt vải mới tinh trên sân khấu. Không thể không nói một câu, đồ mới đúng là đẹp.

Hàn Nghệ chỉ vào cái máy dệt bên cạnh nói: "Đây chính là máy dệt Tinh Tinh ta mới phát minh. Nếu như muốn ta đưa ra lý do các người phải mua nó. Ta chỉ có thể nói. Nó có thể làm cho các người kiếm được nhiều tiền hơn. Mấy hôm trước ta có nói, loại máy dệt mới này nhanh hơn gấp đôi so với máy dệt trước kia. Trong cùng một thời gian, các người có thể dệt ra lượng vải gấp đôi. Đây chính là tiền."

Mọi người mua máy dệt không phải vì sưu tầm, mà vì kiếm tiền. Vì thế Hàn Nghệ mở miệng bèn đem điểm thu hút nhất của máy dệt Tinh Tinh nói ra.

Hàn Nghệ rất nghiêm túc, trực tiếp ngồi xuống, cười nói: "Ngồi đây có rất nhiều cao thủ dệt vải. Ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Nguyên lý của máy dệt này giống với nguyên lý mà mọi người vẫn dệt vải. Hai cái bàn đạp chân không chế hai tổ sợi dọc. Đạp xuống một cái."

Nói rồi hắn một chân đạp cái bàn đạp, lại giơ con thoi gỗ trong tay lên, nói: "Xuyên sợi ngang vào con thoi này, đổi chân, sợi dọc trên dưới giao nhau, kéo xay gỗ phía trước, tuần hoàn như vậy. Đạo lý này mọi người đều hiểu, ta cũng không cần làm biểu thị nữa."

Nói xong, hắn lại đứng dậy, nói: "Mọi người cũng nhìn thấy rồi, máy dệt vải kiểu mới này đã rút ngắn cách tình tiết dệt vải thành ba động tác tuần hoàn, hết sức thuận tiện. Cho dù là tân thủ cũng có thể thao tác. Tin là mọi người đã nghe nói. Máy dệt này của ta có thể lắp ráp, tháo dời, thuận tiện khi sửa chữa, thuận tiện cho vận chuyển. Cái này ta không nói cần trình bày nữa, lần trước ta đã trình bày một lần rồi. Ngoài ra, máy dệt này của ta có một thiết kế hết sức nhân tính hóa, chính là một chỗ ngồi thiên thu. Ngoài ra phía dưới còn có hai thiết kế rất khéo léo. Ta gọi nó là ngăn kéo."

Nói xong hắn liền giơ tay ra trước máy dệt kéo một cái.

Một cái hộp được kéo ra.

Không ít nữ nhân kinh ngạc kêu lên.

Đường triều còn chưa có khái niệm thiết kế ngăn kéo, có chuyện nói là do Gia Cát Lượng phát minh ra, nhưng kỳ thực là không phải. Ngăn kéo này xuất hiện sớm nhất vào thời triều Nguyên, Minh. Đường triều đến cái ghế còn không có, bàn còn hết sức thô sơ. Không có chuyện là có ngăn kéo.

Hàn Nghệ nói: "Loại thiết kế này làm cho chúng ta có thể để đồ tốt hơn, hơn nữa không tốn không gian. Mọi người trong lúc dệt vải có thể đem con thoi, kéo để vào trong ngăn kéo. Vừa thuận tiện, mà còn không thể mất được. Quan trọng nhất vẫn là có tính bí mật."

Thiết kế này hết sức khéo léo.

Không ít nữ nhân bắt đầu vỗ tay.

Sau một lúc lâu. Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: "Lúc bình thường chúng ta ở nhà dệt vải, thường đau đầu vì một vấn đề. Đó là vải dệt xong còn phải thêm thời gian để cuốn nó lại. Như vậy rất lãng phí thời gian, hơn nữa còn có thể phá hỏng tiết tấu dệt vải, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệu suất, khiến mọi người cảm thấy phiền não. Vì thế máy dệt này của bọn ta còn cho thêm một ống gỗ hình trụ."

Nói xong, hắn chỉ tay về phía máy dệt. Chỉ thấy phía trên ngăn kéo có một ống trúc dài chừng ba tấc, tiếp tục nói: "Khi chúng ta dệt đến một độ dài nhất định, có thể cuốn vải lên trên ống trúc này. Bên phải còn có một cái tay quay, chỉ cần chuyển động tay quay này là có thể vừa dệt vải vừa cuộn vào vào. Khi độ dày của cuộn vải đạt tới một mức nhất định. Chúng ta có thể di chuyển cái chốt này, gỡ ống trúc xuống, sau đó gỡ vải ra."

Cái thiết kế này dường như là làm cho đám nữ nhân kia chết mê chết mệt. Như vậy đúng là bớt cho bọn họ không ít phiền phức.

Lúc đó tiếng vỗ tay lại vang lên từ bốn phía.

Đợi tiếng vỗ tay ngừng, Hàn Nghệ bỗng chỉ tay về phía sau, nói: "Giống như mọi người nhìn thấy, phía sau này vẫn còn mấy cái máy dệt, nhưng hình dáng dường như không quá giống với cái máy dệt này. Tin là mọi người rất hiếu kỳ. Vậy những cái máy dệt Tinh Tinh này có gì khác nhau. Tại hạ muốn trước khi giới thiệu những cái máy dệt Tinh Tinh này, cần nói giá cả của máy dệt Tinh Tinh trước. Đây nhất định là vấn đề mà mọi người đều quan tâm."

Cái này còn phải nói sao? Những nông phụ kia mạo hiểm bị tổn hại danh dự để tới Bình Khang Lý, không phải là vì kế hoạch xóa đói giảm nghèo mà tới sao? Máy dệt Tinh Tinh này tốt hay không, chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là giá cả của nó. Cho dù máy dệt Tinh Tinh của ngươi có tốt thế nào, nhưng giá cả quá đắt thì bọn ta cũng không dùng nổi.

Hội trường hoàn toàn yên tĩnh

Hàn Nghệ chỉ tay vào một cái máy dệt Tinh Tinh bên cạnh nói: "Một cái máy dệt Tinh Tinh này có giá 800 tiền."

Lời này vừa nói ta, cả hội trường ồ lên.

Như này đắt hơn quá nhiều so với dự đoán của bọn họ.

Bởi thời kỳ này lương thực rất rẻ, dẫn đến giá cả tương đối thấp, tiền rất có giá trị. Tuy nơi này là Trường An, là nơi kinh kỳ. Bách tính nơi này giàu có hơn nhiều so với ở Dương Châu. Nhưng 800 tiền thì hơi đắt một chút, cho dù là phân kỳ trả tiền. Quan trọng là trước đó Hàn Nghệ nhiều lần nhắc tới kế hoạch xóa đói giảm nghèo. Mọi người đều cho rằng rất rẻ, giá tiền này quá khác so với người dự đoán.

Dương Phi Tuyết nhìn thấy đám nông phụ kia đều thì thầm, tỏ vẻ bất mãn, không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Như vậy là đắt sao?"

Nguyên Mẫu Đơn cười khổ nói: "Như này đối với Dương gia mà nói, dĩ nhiên không đắt. Nhưng với bách tính mà nói, cũng không phải là ít. 800 tiền mua một cái máy dệt. Ta thấy bọn họ rất khó chấp nhận."

Nói tới đây, nàng dừng một chút, nói: "Nhưng ta tin là Hàn Nghệ vẫn còn lời để nói, người này rất xảo quyệt."

Dương Phi Tuyết lập tức nói: "Hàn Nghệ có lúc hơi xảo quyệt một chút, nhưng chỉ là đối với ai đó mà thôi."

Nguyên Mẫu Đơn cổ quái liếc nhìn Dương Phi Tuyết, nàng hoàn toàn không hiểu, vì sao Dương Phi Tuyết lại tin tưởng Hàn Nghệ như vậy.

Quả nhiên, trôi qua một lát, Hàn Nghệ bỗng nhiên ra hiệu mọi người im lặng, sau đó nói: "Đây là một cái máy dệt Tinh Tinh vô cùng công hiệu, vô cùng hoàn thiện. Bên trong đó có rất nhiều thiết kế hao phí không ít tâm huyết của thợ mộc. Hơn nữa còn dùng loại gỗ thượng hạng. Vì thế giá bán tương đối đắt. Nhưng chúng ta xét đến có người không quan tâm tới một số thiết kế bên trong. Nhưng kỳ thực những thiết kế này hao phí không ít tiền bạc và mồ hôi. Điều này làm cho ta rất mâu thuẫn, cho dù ta đồng ý bán cho các người với giá thấp, thì đám thợ mộc kia cũng không thể nào đồng ý. Bởi bọn họ còn phải ăn cơm. Làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn này?"

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Vì thế bọn ta đưa ra hai loại máy dệt Tinh Tinh rất rẻ tiền, rẻ tiền nhất. Chỉ bán với giá 120 văn tiền."

"Gian thương."

Đây là đánh giá của Nguyên Mẫu Đơn với câu nói này của Hàn Nghệ.