Chạy không ngừng nghỉ, hai người rốt cuộc đến được quận Tây An trước hoàng hôn, nghỉ chân tại một khách điếm.
Lam Yên ngâm cả người trong nước nóng, vẫn chưa thể bình tĩnh. Lời vừa rồi chính mình còn thấy mạo hiểm, đối phương lại tin, thực sự rút binh rời đi, không đuổi theo nữa.
Nàng bây giờ vẫn quá xúc động, nếu đối phương là thế lực của Hiền Vương, biết thân phận của nàng, lại thấy nàng đi cùng Yến Vương, không biết sẽ rước thêm bao nhiêu tai hoạ.
Đau đớn trên người vừa rồi giờ phút này đã tiêu tan, Doanh Nguyệt đan lại một lần nữa có tác dụng. Lam Yên không nhịn được nhớ tới Quân Nhạn Sơ, nhớ tới đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn. Người nam nhân xảo quyệt này. Hắn đã sớm biết mình sẽ không cam lòng ở bên cạnh hắn, cho nên đã dùng Doanh Nguyệt đan để lưu lại dấu vết không thể xoá bỏ trên người nàng.
Nàng hồi tưởng lại cảnh ở cùng hắn, hắn lợi dụng mình, mạnh mẽ hơn mình, hoài nghi mình, thậm chí ra tay đả thương mình. Chỉ ở chung ngắn ngủi hơn một tháng, nhưng dù đã chia biệt nàng vẫn nhớ tới hắn.
Lam Yên đối với tâm tình của hắn có chút phức tạp hỗn loạn, nhưng vô luận thế nào, nàng cũng nợ hắn. Hiện tại vẫn phải trở lại Ảnh Nha, lợi dụng mạng lưới tình báo của Ảnh tra để truy tìm tung tích hắn.
Trong thời gian này, nàng phát hiện lợi ích của Doanh Nguyệt đan có quy luật. Càng gần lúc trăng tròn, công lực tăng lên càng nhiều, cho nên mới giúp vết thương hôm nay của nàng mau hồi phục như vậy.
Hơi nước bao phủ mờ mịt, phản chiếu vầng trăng sáng ngoài cửa sổ như tấm ngọc bích, Lam Yên nhìn ảnh phản chiếu sửng sốt:” Hôm nay là ngày trăng tròn?”
Hưởng thụ quá nhiều lợi ích Doanh Nguyệt đan mang đến, thật rõ ràng nàng đã đem tác dụng phụ của nó bỏ lại phía sau. Đột nhiên giống như đáp lại suy nghĩ của nàng, cảm giác toàn thân có ngàn vạn con kiến gặm nhấm, công lực trong phút chốc biến mất, nàng vô lực tựa vào vách thùng, không nhịn được thở dốc.
Trong phòng cách vách, Nghiêu Phong còn chưa nghỉ ngơi, chuyên chú cầm khăn tay lau Dao Quang kiếm. Thân kiếm phản chiếu ánh trăng sáng cùng gương mặt lạnh nhạt bình tĩnh của hắn. Bộ dáng khát máu tàn bạo hôm qua đã không thấy, hắn đang chuyên chú suy nghĩ gì đó.
Dao Quang kiếm tái hiện ánh sáng lạnh lẽo, trở lại vỏ kiếm. Hắn giống như đã đưa ra quyết định, đặt Dao Quang kiếm xuống, đi nhanh ra cửa.
Mà ở cách vách, Lam Yên uốn éo đôi chân thon dài, bàn tay ngọc mảnh khảnh khó khăn nắm lấy hai đầṳ ѵú đỏ hồng cao vυ't, học theo động tác Quân Nhạn Sơ lúc ấy ngây ngô xoa bóp. Bởi vì tay nàng không to rộng như Quân Nhạn Sơ, chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy một nửa, tuy rằng có thể mang đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ nhè nhẹ, nhưng đối với lý trí đang bị hư không cắn nuốt không khác gì muối bỏ biển.
“Ưm…” Nàng cắn môi dưới mềm mại, nhẹ nhàng rêи ɾỉ. Nhớ đến Nghiêu Phong còn ở cách vách, nàng liều mạng khống chế chính mình, không làm kinh động đến hắn.
Hạ thân xuân ý đã lan tràn, một luồng mật ong nóng bỏng từ trong hoa huyệt trào ra, giao hoà cùng nước ấm trong thùng tắm. Nàng dùng đầu ngón tay thăm dò chạm vào hoa hạch, nhiệt đó nơi đó so với nước ấm còn nóng hơn một chút, khoái ý lập tức vọt tới, khiến nàng không khống chế được tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, vội vàng che miệng.
Nghiêu Phong vừa tiến vào phòng nàng liền nghe thấy âm thanh yêu kiều quyến rũ tận xương tuỷ này, muốn hỏi lại ngừng.
Hắn không phải thiếu niên mới lớn, đương nhiên nghe ra đây là âm thanh gì. Hắn che giấu tiếng động vòng qua bình phong, nhìn thấy một thác tóc đen dài đổ xuống ngoài thùng tắm, phản chiếu nước trong suốt, vài sợi tóc mai dán lên hai má trắng nõn của nàng. Cánh tay thon dài trắng nõn như tuyết, hai chân cong lên nghiêng nghiêng dựa vào vách thùng, thân thể mềm mại duyên dáng tựa như hải đường đang nở rộ, nơi bí ẩn sâu thẳm nhất mông lung trong hơi nước.
Khuôn mặt tuyệt sắc kiều diễm của nàng giờ phút này lộ ra vẻ kiều mị, đôi mắt đẹp nhắm chặt, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, giống như đang chịu đựng điều gì.
Không được, không chịu được nữa…Nếu bây giờ bên cạnh có nam nhân, Lam Yên liền có thể mền mại tựa vào. Nếu kẻ địch xuất hiện lúc này, nàng có lẽ sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Dùng hết toàn lực bám lên một bên thùng, bỗng nhiên một góc áo xanh nhạt đập vào mắt, trái tim nàng loạn nhịp.
Đầu vai mượt mà bị nắm lấy, cánh tay mạnh mẽ vòng qua dưới đầu gối nàng, bế nàng ra khỏi thùng tắm. Nước trên người rơi tí tách xuống thùng, bắn tung toé lên bọt nước như hạt ngọc, nàng bối rối ôm lấy bả vai hắn, rụt rè nhìn Nghiêu Phong.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Sâu trong đáy mắt tồn tại một loại khát vọng, không phải khát vọng với tìиɧ ɖu͙©, mà là một loại du͙© vọиɠ khác, Lam Yên không thể gọi tên được nó.
Nghiêu Phong chậm rãi tiến lại gần, gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, trải nghiệm hành quân đánh giặc bao năm làm khuôn mặt tựa như quan ngọc có thêm vài phần tiêu sái hiên ngang, đôi mắt xám trong trẻo tựa bầu trời đêm.
Hắn hạ xuống kề sát đôi môi nàng. Môi và đầu lưỡi mềm mại quanh quẩn mùi rượu, mát lạnh say lòng người. Lam Yên tuy rằng thoạt nhìn thướt tha lả lướt, nhưng đôi môi đỏ mọng lại cực kì gợi cảm, khiến hắn không nhịn được nhẹ nhàng gặm mυ'ŧ, liếʍ láp từng giọt nước bọt tràn qua môi răng nàng.
Lam Yên sợ hãi không chống lại được du͙© vọиɠ vô biên, trong khoảng khắc nàng đã bị du͙© vọиɠ cắn nuốt. Bàn tay ngọc ôm lấy má hắn, nàng trúc trắc hôn trả, lưỡi nhỏ mềm mại vội thăm dò vào trong miệng hắn, đầu lưỡi quét qua hàm răng của hắn, tinh tế liếʍ vách trong miệng.
“Đừng nóng vội, Lam nhi…” Nghiêu Phong nhẹ giọng nói, một tay vòng lấy ôm eo nàng, để nàng thẳng người lên. Đôi chân dài lập tức quấn lấy eo hắn như một con rắn, tay kia cởϊ áσ ngoài hắn, lau khô vệt nước còn sót lại trên người nàng xong tuỳ ý ném xuống đất.
Hắn cúi đầu ngậm lấy hai quả mâm xôi đỏ mọng trên đầu ngực trắng nõn tròn trịa của nàng, khẽ gặm cắn, tựa hồ đang trừng phạt nàng. Rồi lại ôn nhu cực điểm liếʍ láp cho đến khi dính đầy nước trong suốt, lại chiếu cố cho đầu ngực khác.
Cảm giác đau đớn nhẹ nhàng cùng kɧoáı ©ảʍ cực lớn càn quét đại não Lam Yên, nàng rút trâm cài tóc của hắn, mái tóc dài như tơ lụa màu đen rơi xuống, mát lạnh che đi bàn tay trắng nõn của nàng.
Thân thể mềm mại dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầy kĩ nghệ khô nóng lên, da thịt tản ra hương hoa ngào ngạt đặc hữu của Doanh Nguyệt đan. Hạ thân u huyệt đã tràn đầy mật dịch, thấm ướt vạt áo hắn.
Dục căn của Nghiêu Phong cứng rắn dưới lớp mật dịch, cách lớp vải mỏng chống lên miệng hoa huyệt của nàng, cố ý va chạm vài cái, câu dẫn Lam Yên hơi thở kiều suyễn, liên tục rêи ɾỉ:”Mau cho ta… Điện Hạ…”
Bàn tay hắn phủ lên nơi bí ẩn bộ lông mềm mại, đầu ngón tay theo xuân thuỷ thâm nhập vào ngọn nguồn, đẩy ra tầng tầng cánh hoa, cắm một nửa vào hành lang chật hẹp ấm áp. Lam Yên mềm nhũn trong lòng bàn tay hắn, một cỗ mật dịch trào ra, thoả mãn yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng.
Mị thịt như sóng gợn mềm mại hút lấy ngón tay hắn, thọc vào rút ra nhanh chóng, xuân thuỷ từng cỗ từng chảy xuống tưới lên tay hắn, kɧoáı ©ảʍ cực lớn làm Lam Yên trong đầu trống rỗng, chìm trong du͙© vọиɠ, miệng không ngừng ngâm nga, thân thể kịch liệt run rẩy, nghênh đón cao trào đánh úp lại.
Đôi mắt phượng xám của Nghiêu Phong nheo lại, nhiễm vài phần du͙© vọиɠ trong đó. Hắn cởi đai lưng, phóng thích du͙© vọиɠ đang ngẩng đầu, cự vật đỏ tía có gân xanh dữ tợn, Lam Yên thấy vậy thanh tỉnh nửa phần, vừa xấu hổ vừa sợ:”Ta…Ta sợ không vào được…”
“Thử rồi sẽ biết.” Hắn đỡ lấy eo nàng, nhắm ngay huyệt khẩu xuân thuỷ đầm đìa, côn ŧᏂịŧ nhờ mật dịch dễ dàng tiến vào nửa thanh, còn nửa thanh lộ ra ngoài.
Lam Yên đau đớn kêu lên, bị hắn nhanh nhẹn cướp trụ môi đỏ, an ủi hôn hôn, một đẩy lên, đem côn ŧᏂịŧ còn thừa hoàn toàn đi vào, thẳng đến hoa tâm.
Thật lớn, trướng đến cơ thể nàng cảm giác được lấp đầy, thoả mãn cùng kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm cả người nàng không ngừng run rẩy, tinh tế mà thở dốc. Cự vật vừa tiếp nhận cũng không dừng lại, Nghiêu Phong đã thâm nhập ra vào nông sâu, u huyệt trơn trượt mềm mại bao lấy cự vật hắn, khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn ăn sạch sẽ cả da, xương nàng.
Lam Yên eo liễu thướt tha vặn vẹo, cố gắng thích nghi hắn cự vật. Trong lúc hắn va chạm mạnh mẽ, nàng phát hiện hắn đang nở nụ cười, giống như nụ cười lúc ấy, khiến người thấy ớn lạnh.
“Chính là chỗ này…” Nghiêu Phong dường như đang rêи ɾỉ. Lam Yên không kịp suy nghĩ gì, bị hắn đâm mạnh một cái, xấu hổ ôm lấy l*иg ngực cường tráng của hắn, kɧoáı ©ảʍ như sóng lớn trong nháy mắt bao phủ nàng.
Hắn một khắc cũng không ngừng thọc vào rút ra, giống như không biết mệt mỏi. Nguyên cây đi vào nàng hoa huyệt, rút ra một đoạn rồi lại đi vào hoàn toàn, nắm chắc tiết tấu cùng nông sâu, hiểu được làm thế nào để khơi dậy tìиɧ ɖu͙© của nàng.
Ngón tay nhỏ của Lam Yên bấu chặt lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, liên tục rêи ɾỉ, một cỗ mật dịch theo qυყ đầυ hắn chảy xuống dưới, không khống chế được thân thể cuồng loạn run rẩy, cuối cùng mềm nhũn ngã vào người hắn.
Nghiêu Phong đỡ lấy eo nàng, dịu dàng hôn, khó khống chế du͙© vọиɠ phát tiết, dùng sức đưa đẩy vài cái, lập tức qυყ đầυ chạm đến hoa tâm, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc vào sâu trong tử ©υиɠ nàng.
Sự thèm khát tìиɧ ɖu͙© rốt cuộc cũng tiêu tán. Lam Yên mệt mỏi xụi lơ, lại bị hắn bế lên, lưng bị dùng sức đè lên tường, đau đớn vừa dịu đi lại tái phát, nàng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dưới thân một vật cứng rắn lại để ở bụng nàng, Nghiêu Phong như không biết đến đau đớn của nàng, lại bắt đầu đòi hỏi lần tiếp theo…