Bút Kí Dưỡng Thành Mật Thám

Chap 10: Trăng tròn

Váy áo trắng thuần trải trên giường, tóc đen xoã dài, thiếu nữ không nhịn được run rẩy kịch liệt, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân đang cười trước mặt.

“Ta có thể hỏi ngài mấy câu trước được không?” Bị hắn ném lên giường, đã là mũi tên trên dây, Lam Yên vẫn không cam lòng nói.

“ Hỏi một câu, liền cởi một chiếc quần áo.” Quân Nhạn Sơ hiển nhiên rất có kiên nhẫn chơi với nàng, giơ tay cởi buộc tóc nàng như câu hỏi đầu tiên, “ Nói đi.”

“ Ngươi phát hiện ta có tu vi khi nào?”

“ Ở chợ Vân. Khí tức trên người ngươi ẩn giấu rất tốt, luyện cũng không phải võ công tầm thường, nếu không tới gần ngươi khó có thể phát hiện.”

Thì ra khi đó đã bị hắn phát hiện, Lam Yên trong lòng chua xót, nàng thế nhưng đã thua toàn bộ. Lại không nhịn được hỏi:” Vậy tại sao ngài không vạch trần ta?”

Quân Nhạn Sơ rút ra đai lưng nàng, nhìn nàng vạt áo rời rạc mở rộng lộ ra da thịt tuyết trắng, tuỳ ý cười nói:” Ta không chỉ cần một người giúp ta đuổi Bạch Lộ đi, càng cần nữa một người câu ra gian tế bên cạnh ta. Tất nhiên, ta cũng muốn biết vì sao nàng ẩn nấp bên cạnh ta.”

Lam Yên đè lại cổ áo mình, lui về phía sau. Phát giác hắn không có động tác tiếp theo, lại hỏi:” Ngày ngươi đi Vấn Thuý Các dùng bữa cùng Bạch Lộ, rốt cuộc tỳ nữ kia là chuyện như thế nào?”

“ Là Vương Đằng ngáng nàng ta, ngươi quá không ngoan, không có ta liền không thành thật.” Áo ngoài của nàng chảy xuống mặt đất, Quân Nhạn Sơ kéo tay nàng đặt lêи đỉиɦ đầu, nhẹ giọng nói bên tai nàng:” Vương Đằng là thủ lĩnh thị vệ bên cạnh ta, cũng là ám vệ, laya tu vi của ngươi ngày thường đương nhiên không thấy hắn.”

“ Buông ta ra!” Lam Yên gắt gao giãy giụa, hắn lại đè ép tới trên người, dụ hoặc nói:” Đều đã hỏi nhiều như vậy, sao không hỏi thêm một câu đi, hử?”

“Ngươi cùng Bạch Lộ đi Dương Châu ngày đó, cũng là ngươi cản ta đi?” Rốt cuộc cũng nói ra sự thật không muốn đối mặt này, hình tượng thiện lương ôn nhu trong lòng tan vỡ, nàng hét lên:” Ngươi biết bọn họ đánh ta đến chỉ còn hơi tàn, vậy mà còn làm bộ làm tịch cứu ta!”

“Đúng vậy. Không để ngươi bị thương một chút, thì ngươi đâu chịu dừng lại.” Quân Nhạn Sơ đưa tay tới, thong thả ung dung lột một tầng che chắn cuối cùng trên người nàng:” Đã hỏi hết chưa?”

Cổ mịn màng tinh xảo run rẩy lộ ra trong không khí, ngón tay dài của hắn một đường vẽ xuống, đem hai luồng tuyết nhũ trắng nõn mượt mà phóng thích ra, trên đỉnh hai quả mâm xôi đỏ hồng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao cao dựng thẳng.

Lam Yên liều mạng giãy giụa, không tin được người trước mắt lại làm ra hành động này, đôi mắt đen kia đã nhiễm một tầng tìиɧ ɖu͙©, nàng đang muốn cất tiếng cầu cứu, hắn đã cúi xuống cướp lấy đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng, không chút thương tiếc mυ'ŧ lấy nước bọt trong miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng đang run rẩy, cường thế mà công chiếm mỗi tấc trong miệng nàng.

“ Tối nay nàng đã cứu ta, ta sẽ chuẩn bị cho nàng một phần lễ mọn.” Quân Nhạn Sơ khoá ngồi trên người nàng, đem nàng chặt chẽ cố định, một tay với lấy bình sứ nhỏ trên đầu giường, trên môi treo ý cười tàn khốc:” Thôi danh y vân du tứ phương, xem qua sách cổ, cuối cùng cũng tái hiện thành công Doanh Nguyệt đan thất truyền đã lâu. Nó đối với nữ tử thể chất thuần âm hiệu quả nhất, có thể đại tăng công lực, nhưng cũng có tác dụng phụ.”

“ Mỗi đêm trăng tròn, người uống thuốc sẽ ý loạn tình mê, mất hết công lực.” Hắn đổ ra một hạt, sắc đỏ tươi tựa như đôi môi Lam Yên.

Lam Yên bị hắn nắm cằm hạ dược, sặc một tiếng cảm thấy viên thuốc lạnh lẽo từ cổ họng trượt xuống, nàng khom người muốn nôn ra mà không được.

Thuốc thật nhanh có tác dụng. Nàng kinh hãi ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một vầng trăng tròn lơ lửng giữa không trung, dưới ánh trăng mờ ảo, thân thể nàng dần dần nóng lên, làn da trắng tuyết ửng hồng như trái đào, toàn thân mềm nhũn trượt trên giường, đôi mắt ngấn lệ nhìn Quân Nhạn Sơ.

Nam nhân giống như ác ma nhân gian bình thản nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của nàng, lập tức cúi người xuống, khẽ ngậm một nụ hoa trước ngực nàng, cuốn vào trong lưỡi không ngừng liếʍ láp. Mùi hương độc đáo của Doanh Nguyệt đan quanh quẩn nơi chóp mũi, trêu chọc du͙© vọиɠ của hắn.

Lam Yên đưa tay muốn đẩy hắn ra, muốn cự lại mà lại mềm nhũn như muốn nghênh đón, mang theo tiếng khóc nức nở:” Không cần… Đừng liếʍ…”

Quân Nhạn Sơ dùng sức xé bỏ lớp vải cuối cùng che đậy trên người nàng, trung y trắng như tuyết bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ vất trên đất, lộ ra thân thể thiếu nữ trắng nõn thon thả thướt tha, vòng eo mảnh khảnh kéo dài đến bụi cỏ mềm mại, khe hở phấn nộn như ẩn như hiện.

Hắn cường ngạnh chắn ngang giữa hai chân nàng, buộc nàng phải tách hai chân ra. Ngón tay thon dài tìm kiếm, mật lộ ướŧ áŧ thấm đẫm ngón tay, hắn giơ tay lên trước mặt khẽ cười nói:” Không nhìn ra, đã ướt đến như vậy rồi sao?”

Dứt lời, ngón tay của hắn dưới sự trơn trượt của mật dịch, dễ dàng tiến vào khe hở mềm mại, tràn ngập kỹ xảo mà thọc vào rút ra, câu ra từng dòng từng dòng mật thuỷ, trong phòng toàn tiếng nước da^ʍ mĩ.

Lam Yên chưa bao giờ bị đối đãi như thế, nức nở rêи ɾỉ, lại bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp, đem nàng bay lên tận trời.

“Đừng chạm vào chỗ đó…” Lam Yên thân thể tựa như đang ở trên mây, dưới cảm giác thẹn thùng cùng cực, là cảm giác thèm khát hư không khó hiểu. Nàng nỗ lực muốn ngăn cản đôi tay quấy phá của Quân Nhạn Sơ, lại bị ấn chặt cổ tay trên giường, chỉ có thể vô lực nhìn hắn tự cởi bỏ quần áo, lộ ra cự vật hồng tím đáng sợ dưới thân.

Nàng trừng lớn mắt ướt, vật này nàng tự nhiên biết là cái gì, nhưng sao so với tưởng tượng của nàng thô dài hơn rất nhiều. Thân thể ban đầu hơi phục tùng lại nhịn không được giãy giụa.

Rơi vào trong mắt Quân Nhạn Sơ, thân thể nhu mì vặn vẹo không an phận lại như khát vọng hắn tiến vào, không khỏi gợi lên khoé môi:” Đừng có gấp!” Dứt lời, hắn cọ sát mềm mại co dãn hoa huyệt, một dòng mật dịch từ u huyệt chảy ra, tựa hồ đã chuẩn bị đủ.

Qυყ đầυ cực đại đặt ở cửa hoa huyệt, dùng mật dịch bôi trơn, chậm rãi xâm nhập hoa huyệt chật hẹp của nàng, đau đớn như bị xé rách khiến Lam Yên hung hăng túm lấy ga giường, muốn kêu ra tiếng, lại ngâm ra tiếng rêи ɾỉ kiều suyễn, càng kêu càng thẹn.

Côn ŧᏂịŧ thô to đẩy ra tầng tầng lớp thịt mềm mại, lại ngừng ở một tầng trở ngại phía trước, Quân Nhạn Sơ híp mắt, môi chậm rãi gợi lên ý cười, dùng một chút lực, phá tan tầng trở ngại này, nguyên cây tiến vào nàng u huyệt.

“A!!” Lam Yên trước nay chưa từng trải qua đau đớn như vậy, ngay sau đó là cảm giác thoải mãn bao phủ nàng. Chờ nàng hết run rẩy, hắn bắt đầu chậm rãi đưa đẩy, dươиɠ ѵậŧ bao phủ mật hoa cùng một chút máu rút ra một nửa lại đâm vào thật sâu, mang đến một trận kɧoáı ©ảʍ khiến nàng hít thở không thông.

Da thịt nàng nhuốm màu du͙© vọиɠ biến thành màu hồng phấn như hoa đào, là vưu vật khiến nam nhân say mê tận xương tuỷ, giờ phút này ở dưới thân hắn nước mắt tuôn rơi, cắn môi dưới thừa nhận từng đợt va chạm hữu lực của hắn.

Quân Nhạn Sơ một tay cầm bộ ngực mềm mại của nàng, tuỳ ý xoa nắn, một tay đỡ lấy eo nàng, lấy tư thế sâu nhất hung hăng xỏ xuyên qua cơ thể nàng.

“Ưm…A…Đừng…” Lam Yên vô thức yêu kiều rêи ɾỉ, thanh âm giống như muốn cự lại nghênh câu dẫn hắn. Mật dịch từ hoa huyệt điên cuồng tuôn ra, tưới lên côn ŧᏂịŧ hắn, khiến cho côn ŧᏂịŧ lại to thêm một vòng, mà nàng như bị rút cạn khí lực, mềm nhũn ngã xuống giường, thân thể bủn rủn.

Quân Nhạn Sơ sao có thể dễ dàng buông tha nàng, cánh tay vòng qua vai nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

Cánh tay mảnh khảnh của Lam Yên ôm lấy bộ ngực rộng lớn của hắn, hai chân vắt lên thắt lưng hắn, bị đâm thật sâu đến đỉnh hoa tâm, lại lui về phía sau nửa phần, lại mạnh mẽ đâm sâu, từng giọt từng giọt mật dịch trộn lẫn chút máu làm ướt ga giường dưới thân.

Quân Nhạn Sơ định lực dù tốt, nhưng đối mặt với nữ tử mất hồn như vậy, hơn nữa đã lâu không làm chuyện giường chiếu, rất nhanh trong cơ thể nàng ra vào thêm mấy cái, nhanh chóng rút ra côn ŧᏂịŧ thẳng đứng, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn hết lên bụng nàng.

Lam Yên bị hắn làm đến đầu óc choáng váng, thân thể mềm nhũn lúc này đã mê man.

Sáng sớm, mệt mỏi mở mắt ra, nàng cả người xương cốt như bị đánh tan bủn rủn đau đớn, cảnh tượng đêm qua hiện lên trong đầu.

Nàng bị Quân Nhạn Sơ triệt để tính kế. Không chỉ bị lợi dụng, còn bị phá thân, còn bị hạ đan hoàn quái quỷ gì đó, nhiệm vụ hoàn toàn thất bại, không còn đường cứu vãn.

Quân Nhạn Sơ đã mặc xong quần áo, từ trên cao nhìn xuống nàng, nói:” Nếu đã tỉnh, thì cùng ta đến một chỗ đi.”

Lam Yên lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt toàn là tuyệt vọng cùng tĩnh mịch thê lương.

Hắn tựa hồ đoán trước được phản ứng này của nàng, không chút để ý mà nói:” Thích khách ngày hôm qua, không muốn đi xem sao?”

Lời này bắt trúng huyết mạch nàng. Thích khách kia là người của Hiền Vương, trên người hắn hẳn có rất nhiều thông tin, vì sao Hiền Vương không đến chợ Vân, vì sao kế hoạch thất bại, sao nàng lại rơi vào tay Hàn Vương Thế tử?

Lam Yên do dự một lúc, không cam lòng chấp nhận hiện thực.

Trong dinh thự có một phòng giam ngay sau Thính Trúc Lâu, ở một góc khuất. Vương Đằng một thân hắc y đang đứng trước cửa nhà tù, cung cung kính kính đưa cho Quân Nhạn Sơ một xấp giấy viết đầy chữ, nói:” Chủ tử, đều ở chỗ này.”

“Sao rồi?” Quân Nhạn Sơ tuỳ ý lật xem hỏi.

“Hồi bẩm chủ tử, là một tử sĩ. Hôm qua muốn tự sát nhưng đã bị ngăn lại, đến giờ vẫn chưa chịu khai báo cái gì.”

Quân Nhạn Sơ không nói gì, chỉ mang theo Lam Yên trực tiếp vào phòng giam. Một cỗ mùi hăng hắc không phân được là mùi rỉ sắt hay mùi máu tươi xộc vào mũi, sàn nhà ngăm đen ướt sũng, không biết là máu hay nước. Trên tường treo các loại hình cụ đáng sợ, tuy không nhiều bằng Ảnh Nha, nhưng cũng đều là những loại hình cụ kinh người, phía trên còn không ít vết máu.

Thích khách hôm qua quần áo tả tơi, bị xích sắt cột chặt trên gậy gỗ, đầu vô lực rũ xuống, trên người còn rất nhiều vết thương đang chảy máu. Nghe được âm thanh mở khoá, vẫn cảnh giác nhấc mí mắt lên nhìn, thấy hai người bọn họ, ánh mắt lộ hung quang.

Cảnh tượng này đối với Lam Yên mà nói, trona Ảnh Nha là chuyện thường ngày, nàng cũng không phản ứng gì nhiều, tìm một chỗ trống ôm cánh tay chờ đợi.

Quân Nhạn Sơ hình như cũng không định tra tấn hắn, chỉ lấy một tờ giấy, hứng thú nói:” À? Có một em gái nhỏ ở quê sao?”

“Các người đừng xuống tay với người nhà ta!” Thích khách kia nghe hắn nói xong, ánh mắt đỏ tươi, xích sắt bị kéo chặt, ầm ĩ vang lên.

“ Nêu ngươi thành thật khai báo, ta tự nhiên sẽ không làm gì người nhà ngươi.” Quân Nhạn Sơ buông giấy xuống, híp mắt cười. “ Hoặc ngươi nói ra thỉnh cầu của ngươi, ta còn có thể cân nhắc.”