Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 257: Động phòng! Thân thế Vân Trung Hạc!

Không ngờ Hương Hương ngươi lại như vậy!

Nhân vật xây dựng của ngươi đâu?

Ngươi là minh châu Đại Chu — thuần khiết không tì vết — băng thanh ngọc khiết — Hương Hương công chúa điện hạ.

Bất quá Hương Hương công chúa lớn mật cũng chỉ duy trì không đến nửa giây, lập tức cả người chui vào trong chăn, phát ra tiếng cười ngượng ngùng, lại hiếu kỳ

Nhưng vừa rồi nhìn thoáng qua, vẫn nhìn thấy một người ngọc như tuyết trắng xoa thành.

Cả phòng là hương thơm.

Vân Trung Hạc vẫn đứng tại chỗ, hắn thật đang lựa chọn gian nan không gì sánh được.

Mặc dù huynh trưởng Ngao Ngọc đã không còn tại thế, nhưng người trong lòng Hương Hương công chúa vẫn là Ngao Ngọc. Nếu như hai người thật trở thành vợ chồng, vậy tương lai Vân Trung Hạc khôi phục thân phận, Hương Hương sẽ thế nào? Chuyện này sẽ gây tổn thương cho nàng cực lớn?

Vân Trung Hạc giả thiết, hai người không thân mật, tương lai Vân Trung Hạc khôi phục thân phận, vận mệnh Hương Hương công chúa cơ bản sẽ khổ cả đời, đây cơ hồ là chắc chắn.

Nếu như hai người thân mật, tương lai Vân Trung Hạc khôi phục thân phận, Hương Hương công chúa có lẽ... Sẽ tự sát?

Hai loại kết quả này Vân Trung Hạc đều không muốn.

Nếu như huynh trưởng còn sống, vậy Vân Trung Hạc lựa chọn rất đơn giản, trực tiếp nói với Hương Hương con người của ta không được, phương diện kia đã xong đời. Còn về sau, liền giao cho vận mệnh an bài.

Nhưng huynh trưởng Ngao Ngọc đã chết!

Vậy muốn một nữ nhân không chết có biện pháp nào? Kỳ thật rất đơn giản.

Cho nàng một đứa bé.

Hương Hương công chúa từ trong chăn chui ra, chớp chớp mắt to nhìn Vân Trung Hạc nói: "Gấu chó lớn, ngươi đang chờ cái gì?"

Vân Trung Hạc cà lăm nói: "Ta có phải nên đi bồi thái thượng hoàng bọn họ uống rượu trước không?"

Hương Hương công chúa lộ ra một tia nghi hoặc, nhìn Vân Trung Hạc nói: "Ngươi đang sợ?"

Ách!

"Ngươi đang sợ cái gì?" Hương Hương công chúa hỏi.

Vân Trung Hạc nói: "Ta cũng không biết đang sợ cái gì."

Hương Hương công chúa ngồi dậy, dùng chăn mền trùm lấy thân thể tuyết trắng, nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, một đôi mắt to như bảo thạch phảng phất muốn nhìn thấu linh hồn Vân Trung Hạc.

"Ngươi sợ gây tổn thương ta?" Hương Hương công chúa lại hỏi.

Mẹ nó, nha đầu này thật biết Độc Tâm Thuật à.

Hương Hương công chúa nói: "Cái này quá kì quái, ngươi sao lại sợ tổn thương ta? Dù tương lai ngươi cùng gia gia thất bại, cùng lắm thì chúng ta cùng chết mà thôi, chúng ta đều chết qua một lần, có gì sợ chứ, chắc không phải là nguyên nhân này."

Vân Trung Hạc nói: "Ta cảm thấy chuyện này đối với ngươi không công bằng, bởi vì chính ngươi có lẽ cũng không biết có thật sự thích ta hay không?"

Hương Hương công chúa nói: "Ngươi nói là, ngươi không phải Ngao Ngọc trước kia?"

Nha đầu, ngươi... Ngươi có thể đừng thông minh như vậy được không? Ngươi nói mỗi một câu đều khiến tâm ta run rẩy đó.

Hương Hương công chúa ngoắc lại nói: "Ngươi qua đây."

Vân Trung Hạc đi tới, Hương Hương công chúa đối mặt hắn, cách khoảng nửa thước.

"Gấu chó lớn, ngươi cảm thấy chính ngươi biến thành người xấu thật sao?" Hương Hương công chúa nói: "Trước đó ngươi thiện lương, toả sáng, chất phác, mà bây giờ ngươi ác độc hèn hạ như vậy đúng không?"

Vân Trung Hạc gật đầu.

Hương Hương công chúa nói: "Vậy ngươi cảm thấy tâm linh ta thế nào?"

Vân Trung Hạc nói: "Ngươi là người đáng yêu nhất, thuần khiết nhất, thiện lương nhất trên thế giới này."

Hương Hương công chúa nói: "Hôm nay lúc ra cửa, ta đi cáo biệt Thái hậu, người nói từ nay về sau không có người cháu gái này, ta hẳn là rất khó chịu, tim như bị đao cắt đúng không?"

Vân Trung Hạc lại gật đầu.

Hương Hương công chúa nói: "Nhưng ta không vậy, ngươi biết tại sao không?"

Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì trong lòng ngươi có một cái cân, cái cân cân nhắc tình cảm."

Hương Hương công chúa nói: "Người người đều nói ta là minh châu đế quốc, lời này nửa điểm cũng không sai. Gấu chó lớn, vậy ngươi biết minh châu là gì không? Cũng chỉ là một đồ chơi, một trân bảo. Ta không nghi ngờ người khác yêu thích ta, ta cũng không nghi ngờ Thái hậu yêu thích ta. Dù là một người bình thường, trên đường nhìn thấy một con chó con siêu đáng yêu, nhìn thấy một hài nhi phi thường xinh đẹp, bọn hắn cũng phát ra yêu thích từ nội tâm, cũng muốn bảo hộ từ nội tâm."

"Nhưng đây không phải chân chính yêu, không như cha mẹ yêu ngươi." Hương Hương công chúa nói: "Cha mẹ của ngươi vì ngươi ngay cả mệnh cũng không cần, ngươi vì cứu phụ mẫu, cũng có thể không cần mệnh, một lần lại một lần đi mạo hiểm, đây mới thật sự là yêu."

Hương Hương công chúa nói: "Tổ mẫu, còn có phụ hoàng, bọn họ đã từng rất sủng ái ta, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là sủng ái mà thôi, lúc cần thiết hi sinh ta thành toàn ý chí của họ, cũng không ngần ngại chút nào. Thái hậu lúc ấy một lòng muốn gả ta cho Sử Quảng, chẳng lẽ người thật bị Sử Quảng lừa bịp sao? Thật không biết nhân cách hắn ti tiện sao? Thái hậu biết, người chỉ biết gả ta cho Sử Quảng là vì lợi ích."

Hương Hương công chúa mở to mắt nhìn chằm chằm Vân Trung Hạc nói: "Gấu chó lớn, trước mặt bọn họ kỳ thật xưa nay ta không phàn nàn, cũng không oán giận. Bởi vì người chân chính yêu ngươi, nhìn cặp mắt của ngươi, liền biết ngươi có gặp khó hay không, có bị ủy khuất hay không. Cái gọi là phàn nàn cùng ủy khuất, cũng chỉ là một loại nũng nịu. Mà đối với người không chân chính yêu ngươi, phàn nàn thì không có ích lợi gì. Cho nên ta mãi mãi chỉ là Hương Hương công chúa nhu thuận hiểu chuyện kia."

"Gấu chó lớn, ta muốn loại tình yêu này, cầu mà không được, ta có chút mất mác, nhưng lại không quá khổ sở. Cho nên hôm nay Thái hậu nói với ta, từ nay về sau ta không còn là cháu gái của người, ta rất khó chịu, nhưng không đau lòng như đao giảo, bởi vì ta không kỳ vọng quá cao vào người yêu."

"Gấu chó lớn, ngươi nói ngươi là một người ngoan độc. Nhưng một người nguyện ý vì người khác để sinh mệnh nguy hiểm, hắn làm sao có thể ngoan độc." Hương Hương công chúa nói: "Thế giới của ta đã lạnh lẽo quá lâu, ta muốn vui vẻ, được nồng ấm. Ta ở trong hầm băng quá lâu, cho nên muốn được sưởi ấm bên cạnh ngươi, ta cảm thấy ngươi rất tốt, thật ấm áp."

"Rất nhiều người nói Hương Hương công chúa là một người hoàn mỹ, người không tì vết." Hương Hương công chúa nói: "Thế giới này chỉ có một loại hoàn mỹ, đó chính là người do ngọc thạch điêu khắc ra, người tuyết trắng xếp thành, nhưng chân nhân thì không thể nào. Mà hiện tại ta muốn làm một chân nhân, cho nên không kịp chờ đợi muốn sinh một gấu chó nhỏ."

Hương Hương công chúa nghiêm túc nói: "Về phần chuyện tương lai, tương lai lại nói được không?"

Vân Trung Hạc nhìn người ngọc trước mặt.

Nàng thật giống búp bê công chúa trưng bày trong tủ kính, chí ít ở trong mắt rất nhiều người nàng đóng vai kiểu người như vậy.

Nhưng nàng thông minh bực nào, cái gì cũng nhìn rõ, cái gì cũng hiểu, chỉ là không nói.

Mà nàng mới vừa nói trong những lời này, Vân Trung Hạc đọc hiểu rất nhiều, thậm chí là chưa bao giờ chạm qua chân tướng.

"Hiện tại ta lệnh cho ngươi tiến vào ổ chăn, sưởi ấm thân thể ta." Hương Hương công chúa vênh mặt hất hàm sai khiến.

Vân Trung Hạc tiến vào trong chăn, Hương Hương công chúa tuyết ngọc lập tức nằm sấp trên thân Vân Trung Hạc, như là gấu bông vậy.

Thân thể của nàng quả nhiên lạnh buốt, dù ở trong chăn cũng không nóng.

Cứ như vậy Hương Hương công chúa nằm nhoài trên thân Vân Trung Hạc sưởi ấm, từ đầu đến cuối nhìn hai mắt hắn.

Thời gian dần qua, thân thể của nàng cũng ấm lên, nhẹ nhàng mổ Vân Trung Hạc một ngụm.

"Cách quần áo không dễ chịu chút nào. Chuyện sinh tiểu gấu chó, ngươi không phải am hiểu nhất sao?" Hương Hương công chúa hơi thở gấp nói.

Vân Trung Hạc nói: "Công chúa nàng như Bạch Tuyết, như pha lê, ta... Ta sợ không cẩn thận làm vỡ vụn."

Hương Hương công chúa nói: "Vậy ngươi thử làm một chút, xem ta có vỡ nát hay không?"

Vân Trung Hạc bỗng nhiên làm, kéo quần áo ra, nhào tới Hương Hương công chúa, hét lớn: "Gấu chó lớn tới rồi!"

...

Hai canh giờ sau, cuối cùng dỗ Hương Hương công chúa ngủ đi.

Cũng không phải Vân Trung Hạc ngưu bức như vậy, mấu chốt là người ngọc này hắn còn muốn ăn nhiều, nhưng lại rất quấn quýt si mê, thân mật xong còn muốn nói chuyện, nói chuyện phiếm thiên mã hành không.

Mà chủ đề hai người nói chuyện quả thực là trên trời dưới đất, nhưng không trò chuyện cầm kỳ thư họa, đều là kỳ văn dị sự, thật không biết nàng xem từ nơi nào nhiều tạp thư như vậy, cũng chỉ có Vân Trung Hạc có tri thức phức tạp không gì sánh được có thể ứng đối được nàng.

Mà nàng giống như một hài tử, rõ ràng đã ngủ gật, lại cố chống đỡ nói chuyện, không chịu đi ngủ.

Hơi một chút là ta không buồn ngủ, nhưng vài giây sau đã ngọt ngào ngủ thϊếp đi.

Vân Trung Hạc cẩn thận từng li từng tí rút ra, ở bên ngoài thanh tẩy thân thể một chút, mặc quần áo, sau đó đi ra bên ngoài viện tản bộ.

Lúc này đã nửa đêm, tiệc rượu cũng đã kết thúc, bên ngoài khôi phục an tĩnh.

Vân Trung Hạc một mực đi ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy ngay đình, phụ thân Ngao Tâm đang cầm bầu rượu uống một mình.

"Phụ thân!" Vân Trung Hạc tiến lên khom xuống nói.

"Còn chưa ngủ à?" Ngao Tâm ôn hòa hỏi.

Vân Trung Hạc đi tới trước mặt phụ thân, cầm bầu rượu, rót rượu cho gã.

Phụ thân vẫn như cũ uống một chén lại một chén, trọn vẹn một hồi lâu, gã mới mở miệng nói: "Hai mươi mấy năm trước, ta làm quan tại Nam cảnh, lúc ấy cùng mẫu thân ngươi còn trẻ, tình cảm rất tốt không nỡ tách ra, cho nên nàng cũng theo ta đi Nam cảnh, mà lại mang thai ở đó. Nhưng khí hậu Nam cảnh bên kia không tốt, lại bộc phát ôn dịch, tình hình phi thường nguy cấp, cho nên ta liền mang mẫu thân ngươi rời Nam cảnh, đi thuyền lên phía bắc. Nhưng không ngờ đến nửa đường, mẫu thân ngươi sinh non, phi thường đột ngột, là ta đỡ đẻ cho nàng."

"Đứa bé kia sinh ra rất nhỏ, là một nam hài, mẫu thân ngươi phi thường xem như bảo bối." Ngao Tâm tiếp tục nói: "Nhưng thân thể nó quá yếu, cho nên không bảo trụ chết yểu. Từ đó về sau mẫu thân ngươi si ngốc như bị điên, hoàn toàn không chịu tiếp nhận sự thật này, vẫn như cũ mỗi ngày ôm một bé con giả, phảng phất nó vẫn luôn còn sống."

"Về sau thân thể mẫu thân ngươi khá hơn một chút, chúng ta tiếp tục đi thuyền lên phía bắc." Ngao Tâm lúc này cũng nhịn không được nước mắt chảy xuống, nói: "Ở trên biển mỗi ngày nàng đều hỗn loạn, nửa mê nửa tỉnh. Bỗng nhiên có một đêm, nàng nói Bảo Bảo đang khóc, để cho ta phải ra ngoài kiểm tra. Trong nội tâm của ta biết, đứa bé kia đã không còn ở đây, làm sao lại khóc. Nhưng mẫu thân ngươi nói nàng nghe được, nàng tuyệt đối nghe được, nhất định ta phải ra ngoài nhìn."

"Thế là ta đi ra khoang, đi vào phía trên boong thuyền, bên ngoài là biển rộng mênh mông, nào có hài tử." Ngao Tâm nói: "Cho nên ta vào lại khoang nói hài tử rất ngoan, không khóc. Nhưng mẫu thân ngươi cứng rắn nói nàng nghe tiếng Bảo Bảo đang khóc, vẫn như cũ bắt ta ra nhìn, thế là ta lại ra khoang. Sau đó trên mặt biển cách đó không xa ta thấy được một cái đảo nhỏ, còn có một chiếc thuyền lớn mắc cạn. Ở trên đảo có người đang chém gϊếŧ nhau, một đám người đang đuổi gϊếŧ mấy người, mà ẩn ẩn có tiếng hài nhi khóc, thế là ta nhảy xuống biển, vọt tới trên đảo."

"Trên đảo tình hình chiến đấu rất thảm, trên mặt đất có mấy trăm bộ thi thể, có mấy người liều mạng bảo hộ hài nhi trong tã lót, dáng dấp là một đôi hài nhi song bào thai. Cho nên ta xuất thủ, trợ giúp bọn hắn. Võ công đám người này rất cao, ta bị thương mấy chỗ, mới gϊếŧ sạch những người này. Mà người bảo hộ hài nhi cũng còn lại hai người, đây là một đôi vợ chồng, võ công vô cùng vô cùng cao, hoàn toàn không thua gì ta." Ngao Tâm nói: "Đôi vợ chồng này sau khi kết thúc chiến đấu, quỳ trên mặt đất khóc rống, nói mình có tội, tội không thể tha thứ, sau đó cảm tạ đại ân đại đức ta, rồi muốn mang theo hai đứa bé rời đi. Ta biết bọn hắn không phải cha mẹ ruột hài tử, thế là hỏi bọn hắn có thể giao hài tử cho chúng ta không? Chúng ta nhất định sẽ chiếu cố tốt hai hài nhi, nhưng làm sao họ cũng không đáp ứng. Về sau ta mời đôi vợ chồng này lên thuyền, mẫu thân ngươi có sữa dư dả, nuôi nấng hai đứa bé cũng đầy đủ."

"Cứ như vậy, mẫu thân ngươi nuôi nấng hai đứa bé, si điên cũng dần dần tốt lên, cả người giống như sống lại. Đôi phu phụ kia phảng phất cũng bị mẫu thân ngươi làm cảm động, có một đêm bọn hắn không từ mà biệt, nhưng lưu lại một đứa bé cho chúng ta." Ngao Tâm nói: "Thế là đứa bé này trở thành con của chúng ta, cũng trở thành mệnh căn tử mẫu thân ngươi. Mà đứa bé kia, bị đôi phu phụ mang đi, bọn họ muốn đi hải ngoại, muốn đi một nơi không ai tìm thấy, nuôi lớn đứa bé kia, chúng ta cũng không biết đứa bé kia rốt cuộc thế nào."

Nói đến đây, Vân Trung Hạc đã lệ rơi đầy mặt. Nơi này đã biết một tin tức trọng yếu, dưỡng phụ dưỡng mẫu hắn tại Đại Doanh đế quốc đã từng vì hắn đào vong hải ngoại, đi một nơi không ai biết.

Nhưng vì sao sau này Vân Trung Hạc lại xuất hiện tại Đại Doanh đế quốc, hơn nữa còn hỗn tạp trong chợ búa? Nghĩa phụ Phong Hành Diệt nói hai người kia, đến cùng có phải cha mẹ nuôi mà phụ thân Ngao Tâm nói lúc này không?

Đây hết thảy đều bí ẩn, còn có việc cho tới bây giờ Viên Thiên Tà cũng không nói ra vì sao hiệu trung cho hắn.

Ngao Tâm vuốt ve đầu Vân Trung Hạc, ánh mắt rưng rưng nói: "Cho nên, ta và mẫu thân ngươi, còn có muội muội ngươi, chúng ta đều là người một nhà, về sau mặc kệ đi nơi nào, đều vĩnh viễn cùng một chỗ. Mặt khác mặc kệ cái gì cũng không trọng yếu, cái gì đế quốc, cái gì quyền thế, cái gì trung thành, vi phụ đều nhìn thấu. Ngươi là một hảo hài tử, hài tử rất tốt. Mẫu thân ngươi bên kia cái gì cũng không cần nói, dù sao trong mắt của nàng, ngươi cũng là con trai bảo bối."

Vân Trung Hạc gật đầu nói: "Vâng, phụ thân."

Ngao Tâm nói: "Hương Hương là một hảo hài tử, từ nay về sau, nàng cũng là người nhà của chúng ta."

"Vâng." Vân Trung Hạc nói.

Ngao Tâm nói: "Được rồi, đêm đã khuya, ngươi đi về nghỉ ngơi đi. Ta cũng trở về, không thôi mẫu thân ngươi sẽ tỉnh lại."

Sau đó hai cha con tách ra.

Vân Trung Hạc trở lại trong chăn, Hương Hương công chúa lại như gấu bông quấn lên, sau đó tiếp tục ngọt ngào ngủ thϊếp đi.

...

Sáng sớm ngày kế tiếp, Hương Hương cùng Vân Trung Hạc đều dậy trễ, cho nên đi kính trà cho phụ mẫu cũng trễ.

Mẫu thân rất thương yêu con dâu, chuyên làm canh trứng gà táo đỏ long nhãn.

Phụ thân ăn xong, liền đi luyện võ. Vân Trung Hạc ăn xong, liền chạy vào triều, duy chỉ có Ngao Ninh Ninh ghé vào bên cạnh bát quái. Mẫu thân đuổi muội muội Ngao Ninh Ninh đi, sau đó bắt đầu nói bóng nói gió, muốn biết nguyệt sự lần trước của Hương Hương là lúc nào, xem gần đây có dễ thụ thai không.

Kết quả Hương Hương công chúa thốt lên: "Ta tính qua, ngày kia dễ dàng thụ thai nhất."

Sau khi nói xong, khuôn mặt của nàng đỏ thấu, ngượng ngùng muốn chết.

Làm một hài tử băng thanh ngọc khiết, biết được nhiều như vậy, có phải không tốt hay không?

Kết quả mẫu thân lại rất cao hứng, trước đó nàng lo lắng Hương Hương là loại công chúa hoàn mỹ vô khuyết kia, thời thời khắc khắc đều sẽ kín, không ngờ lại khả ái như vậy.

Sau đó mẫu thân nói: "Vậy hôm nay và ngày mai, vi nương tẩm bổ cho mập mạp một chút."

Hương Hương công chúa thật không dám ý kiến, nhưng lại cảm thấy rất buồn cười, cũng chỉ vùi đầu ăn.

Mẫu thân càng cao hứng, thê tử này thật sự quá tốt rồi. Vừa đáng yêu, lại mỹ lệ, lại chân thành.

Mập mạp nhà ta một mực tìm không thấy đối tượng, nguyên lai là vì an bài cho hắn một thê tử tốt nhất.

...

Sau hôn lễ Ngao Ngọc hai ngày, truyền đến một tin tức.

Phế hoàng hậu Ninh thị, đã treo cổ tự sát, mà thời gian hẳn là cùng lúc Ngao Ngọc bái đường thành thân.

Bất quá Vân Trung Hạc hoàn toàn không lo, cái này nhiều lắm là hoàng đế cố ý làm người buồn nôn mà thôi, đây coi như là nguyền rủa công kích sao?

Nhưng tin hoàng hậu chết, cũng không tóe lên gợn sóng gì ở triều đình.

Bởi vì một đại sự khác cướp đi ánh mắt mọi người, đưa tới sóng to gió lớn.

Trấn Hải Vương Sử Biện điều động sứ giả đến kinh, mà lại là thân đệ đệ Sử Cao của y. Gã đưa tới một phần quốc thư của Sử Biện.

Nội dung vô cùng đơn giản:

Tập kích Giang Châu cảng, đồng thời tru diệt hạm đội trên vạn người, không phải Sử thị gia tộc, mà là Đại Doanh đế quốc giả mạo, mục đích là vì dẫn phát nội chiến Đại Chu đế quốc.

Trấn Hải Vương Sử Biện lại một lần nữa biểu đạt lòng trung thành với hoàng đế, đồng thời biểu thị chỉ cần triều đình tru sát Ngao Ngọc, đền mạng cho Sử Quảng, vậy Trấn Hải vương phủ tuyệt không phản loạn.

Nhưng nếu như triều đình tùy ý để kẻ gϊếŧ người tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy Đại Chu triều đình cũng không có gì đáng để hiệu trung.

Trấn Hải Vương sẽ triệt để mưu phản, hạ lệnh hạm đội công kích mỗi một bến cảng, mỗi một chiếc thuyền Đại Chu.

Phàm là quận huyện duyên hải Đại Chu đế quốc, mỗi một nơi đều không được an bình, mỗi một chiếc thuyền cũng không thể xuống biển, tất cả mậu dịch trên biển, toàn bộ đình chỉ.

Tất cả thành trấn trong một trăm dặm duyên hải Đại Chu, đều sẽ lọt vào tính hủy diệt đả kích.

Một khi hạm đội Trấn Hải vương phủ phát động công kích, con dân duyên hải Đại Chu đế quốc chết cũng không phải là 100.000, mà là trăm vạn, thậm chí nhiều hơn.

Đại Chu đế quốc tổn thất bạc không phải mấy trăm vạn, mà là mấy ngàn vạn, thậm chí nhiều hơn.

...

Đây là một phần tấu chương, cũng có thể nói là quốc thư, cũng có thể nói là một phần chiến thư.

Tóm lại phần tấu thư này vừa lên, toàn bộ triều đình triệt để sôi trào.

Tất cả mọi người biết, hoàng đế cùng thái thượng hoàng bắt đầu đại quyết chiến.

Trấn Hải vương phủ đã chuẩn bị tốt hết thảy, tùy thời có thể phát động công kích trí mạng thành trì duyên hải Đại Chu đế quốc.

Mà ngay lúc này, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng hô to.

"Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp, quân tình khẩn cấp, quân tình khẩn cấp."

Thái thượng hoàng nhíu mày, nam bắc cùng đi sao? Tới đi!

Một lát sau, một tên tướng lĩnh quỳ gối trên triều đình, nói: "Khởi bẩm thái thượng hoàng, khởi bẩm bệ hạ, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt. Quân đội biên cảnh chúng ta cùng Đại Doanh đế quốc bạo phát xung đột mãnh liệt, song phương xuất động mấy vạn đại quân, hai bên thương vong thảm trọng."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người rùng mình.

Bắc Bộ biên cảnh, vậy mà khai chiến? Vậy mà khai chiến với Đại Doanh đế quốc?

Khoảng cách siêu cấp đại chiến lần trước, vẻn vẹn mới qua không đến ba năm, Đại Chu đế quốc hoàn toàn chưa chuẩn bị kỹ càng.

Mà ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên từng đợt hô to.

"Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!"

Sau đó, một sĩ quan Hắc Băng Đài phi nước đại vào, quỳ xuống nói: "Khởi bẩm thái thượng hoàng, khởi bẩm bệ hạ, mấy chục vạn đại quân Đại Doanh đế quốc tại Vô Chủ chi địa bắt đầu tập kết, có thế xuôi nam đại chiến."

Nhất thời, văn võ đại thần triều đình càng thêm run rẩy.

Nhưng mà, hết thảy còn chưa kết thúc.

"Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp."

Lại một tên sĩ quan phi nước đại vào, quỳ trên mặt đất nói: "Khởi bẩm thái thượng hoàng, khởi bẩm bệ hạ, đại quân Nam cảnh bỗng nhiên bộc phát ôn dịch, thương vong thảm trọng. Đại quân Phó Viêm Đồ không thể không hạ lệnh triệt thoái ra sau hai trăm dặm."

Lúc này, sau lưng văn võ cả triều đã phát lạnh.

Mấy chục vạn đại quân Phó Viêm Đồ ở thời điểm này bạo phát bệnh dịch? Vậy mang ý nghĩa không thể xuôi nam bình định, không thể khai chiến cùng Trấn Hải vương phủ.

Nhưng hết thảy còn chưa kết thúc, bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng hô to.

"Tám trăm dặm khẩn cấp, quân tình khẩn cấp, quân tình khẩn cấp."

Một tên sĩ quan Tây cảnh quỳ lạy dập đầu nói: "Khởi bẩm thái thượng hoàng, khởi bẩm bệ hạ, quân canh thành Tây cảnh cùng Đại Tây đế quốc bộc phát xung đột, kỵ binh Đại Tây bắt đầu tập kết, có ý xâm phạm Tây cảnh ta."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh hãi.

Trước đây không lâu, hoàng đế Đại Tây đế quốc không phải vừa mới đưa tới mấy chục vạn lượng hoàng kim, biểu thị trả lại bồi thường, đồng thời cung chúc thái thượng hoàng hoàn chính sao? Sao bỗng nhiên lập tức đưa đại quân tiếp cận?

Bất quá bây giờ hẳn là kết thúc?

Nhưng vẫn không kết thúc.

Ngoài cung lại một lần nữa truyền đến tiếng hô to dồn dập: "Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp, quân tình Giang Châu khẩn cấp, cấp tốc."

Sau đó, một tên sĩ quan Hắc Băng Đài xông vào trong đại điện, quỳ xuống nói: "Khởi bẩm thái thượng hoàng, khởi bẩm bệ hạ, ngoài biển Giang Châu cảng, xuất hiện hạm đội không rõ, vô biên vô hạn, che khuất bầu trời, triệt để phong tỏa toàn bộ Giang Châu cảng, đánh chìm tất cả thương thuyền ra biển. Giang Châu cảng nguy cơ sớm tối, tất cả thành trì duyên hải Thương Lãng hành tỉnh gặp nguy cơ sớm tối."

Lần này, tin tức xấu kinh người hẳn là kết thúc chứ?

Nhưng vẫn không.

Bên ngoài lại truyền tới từng đợt hô to dồn dập.

"Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp, quân tình Nam cảnh khẩn cấp, quân tình Nam cảnh khẩn cấp."

"Khởi bẩm thái thượng hoàng, khởi bẩm hoàng đế bệ hạ, thổ dân Nam cảnh lại một lần nữa phản loạn, 100.000 phản quân thổ dân, chiếm lĩnh mấy quận huyện Nam cảnh, phản quân hừng hực khí thế."

Lần này, ngay cả Vân Trung Hạc cũng dựng tóc gáy lên.

Thổ dân phản loạn? Lại phản loạn?

Hắn vừa lắng lại thổ dân phản loạn chừng một năm mà thôi, hiện tại lại phản loạn rồi?

Làm sao có thể? Đây là gặp quỷ sao? Mà 100.000 phản quân, chiếm lĩnh mấy quận thành?

Toàn bộ triều đình thật sự tĩnh lặng như chết, hiển nhiên tất cả văn võ đại thần đều bị dọa phát sợ.

Nội tâm Vân Trung Hạc run lên nhè nhẹ, đây chính là hoàng đế phản công sao?

Thật sự là kinh thiên động địa, không, không chỉ là kinh thiên động địa, quả thực là thiên băng địa liệt.

Y quả thực điên rồi, vì đoạt lại hoàng quyền, không tiếc dùng tồn vong đế quốc làm tiền đặt cược.

Phía bắc cùng Đại Doanh đế quốc bạo phát quân sự xung đột là chuyện gì xảy ra? Khẳng định là quân đội Đại Chu đế quốc đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ tập kích đường biên giới Đại Doanh, đây cơ hồ xem như tự ý lên chiến sự.

Mà Tây cảnh bên kia, không hề nghi ngờ là thái tử Đại Tây đế quốc Lý Trụ trả thù.

Tiên Huyết Nữ Vương là do Lan Khê công chúa nuôi lớn, cho nên xem như là minh hữu Đại Chu đế quốc.

Mà Ngao Ngọc triệt để đắc tội Lý Trụ, cho nên vị Đại Tây thái tử này cùng Vạn Duẫn hoàng đế ăn nhịp với nhau.

Về phần đại quân Nam cảnh bộc phát ôn dịch, nửa thật nửa giả, Nam cảnh 100.000 thổ dân phản loạn, cũng là nửa thật nửa giả, nhưng có thể tùy thời biến thành thật.

Giang Châu bên kia, hải tặc cùng Trấn Hải vương phủ liên hợp hạm đội, triệt để phong tỏa bến cảng Đại Chu, đánh chìm thương thuyền, mà tùy thời chuẩn bị đổ bộ khai chiến.

Trong lúc nhất thời, Đông Nam Tây Bắc Đại Chu, toàn bộ nguy cơ tứ phía, hiểm tượng hoàn sinh.

Nhìn phảng phất trong vòng một đêm giang sơn Đại Chu bấp bênh, thậm chí phảng phất có nguy cơ diệt quốc.

Thiên đại áp lực, như bài sơn đảo hải đánh tới thái thượng hoàng.

Đây chính là muốn để thái thượng hoàng thấy rõ ràng, ngài vừa mới hoàn chính mấy tháng, Đại Chu đế quốc cũng sắp mất nước.

Muốn không vong quốc làm sao bây giờ?

Đương nhiên là gϊếŧ Ngao Ngọc, để Trấn Hải Vương Sử Biện một lần nữa quy thuận Đại Chu.

Mà một khi gϊếŧ Ngao Ngọc, tất cả uy nghiêm thái thượng hoàng cũng triệt để xong, hoàn toàn tự đoạn cánh tay.

Nhưng nếu không gϊếŧ Ngao Ngọc, Đại Chu đế quốc thật sẽ khói lửa nổi lên bốn phía.

"Thái thượng hoàng, bệ hạ, Đại Chu ta nguy rồi!"

"Thái thượng hoàng, hiện tại mấu chốt là trấn an Trấn Hải Vương Sử Biện, Đại Chu ta không thể bộc phát nội chiến. Một khi bộc phát nội chiến, mấy chục vạn đại quân Đại Doanh đế quốc xuôi nam, mấy chục vạn đại quân Đại Tây đông tiến, đến lúc đó Đại Chu đế quốc ta có nguy cơ diệt quốc."

"Đúng, thái thượng hoàng, hiện tại mấu chốt chính là Trấn Hải Vương, chỉ cần trấn an Trấn Tây Vương, cục diện còn có thể cứu vãn được."

"Thái thượng hoàng, ngàn vạn không thể bộc phát nội chiến!"

"Bây giờ quốc khố Đại Chu ta thâm hụt, Nam cảnh phản loạn, Lãng Châu gặp tai hoạ, loạn trong giặc ngoài, phòng tuyến Kim Châu chưa sửa chữa xong. Một khi khai chiến, Đại Chu nhất định chia năm xẻ bảy, giang sơn đại nghiệp mấy trăm năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát."

"Thái thượng hoàng, xin ngài nghĩ lại, xin ngài nghĩ lại."

Mấy trăm văn võ đại thần, toàn bộ quỳ xuống.

Mà đảng thái thượng hoàng bên này, cũng không dám phát ra âm thanh.

Bởi vì hôm nay tư thế băng đổ đất nứt, thật là đáng sợ, phảng phất đột nhiên núi kêu biển gầm tới.

Tể tướng Lâm Cung khom xuống nói: "Thái thượng hoàng, thần cảm thấy lúc này phải hoà đàm với Trấn Hải Vương. Trấn Hải Vương yêu cầu gϊếŧ chết Nộ Lãng Hầu Ngao Ngọc, vậy chúng ta có thể đàm phán, để tỏ lòng thành ý, trước tiên có thể bãi miễn chức quan Nộ Lãng Hầu, tạm thời lắng lại lửa giận Trấn Hải Vương."

Lời này vừa ra, mấy trăm tên quan viên nhao nhao đồng ý.

"Đúng, đúng, trước bãi miễn chức quan Nộ Lãng Hầu Ngao Ngọc."

Đây là kế hoãn binh sao? Dĩ nhiên không phải, mà là từng bước ép sát.

Trước hết để cho thái thượng hoàng bãi miễn chức quan Ngao Ngọc, phảng phất có chỗ giảm xóc, nhưng là bước đầu tiên thoả hiệp, sẽ có bước thứ hai, bước thứ ba, cuối cùng không thể lui, vẫn như cũ chém đầu Ngao Ngọc.

Hoàng đế cũng đứng dậy quỳ xuống, ôm lấy hai chân thái thượng hoàng nói: "Phụ hoàng, xin ngài lấy giang sơn xã tắc làm trọng, trước đàm phán với Trấn Tây Vương, trước để cho hắn lui binh lại nói, nếu không Đại Chu đế quốc ta lập tức như trời sập. Ngao Ngọc trước tiên có thể bãi miễn chức quan nội các, trước ổn định thế cục, ngày sau lại phục nguyên chức cũng không muộn."

Ha ha!

Cái này mặt ngoài là cho thái thượng hoàng lối thoát, nhưng nếu lúc này bãi miễn chức quan Ngao Ngọc, chẳng khác nào thái thượng hoàng thỏa hiệp.

Hôm nay thỏa hiệp, ngày mai Ngao Ngọc sẽ chết không có chỗ chôn.

Mà lúc này, Xu Mật Sứ lớn tiếng nói: "Ngao Ngọc, chuyện cho tới bây giờ, ngươi hẳn là còn luyến quyền không đi sao? Ngươi thật muốn đưa Đại Chu đế quốc vào hiểm cảnh, thật muốn đưa thái thượng hoàng vào bất nghĩa sao? Vì giang sơn Đại Chu đế quốc ta, ngươi chẳng lẽ không làm gì sao?"

Lời này vừa ra, một ít quan viên lập tức nhao nhao đánh trống reo hò, lớn tiếng nói: "Ngao Ngọc đại nhân, vì Đại Chu giang sơn, ngươi không nên từ quan sao? Là chức quan của ngươi trọng yếu, hay là an nguy Đại Chu đế quốc trọng yếu?"

Vân Trung Hạc hít một hơi thật sâu, đi ra hàng tháo xuống mũ quan, khom xuống nói: "Thái thượng hoàng, thần xin từ tất cả chức quan, xin mời thái thượng hoàng ân chuẩn."

Trong lòng quan viên đảng thái thượng hoàng run lên, cục diện này, là muốn thí xe giữ tướng sao?

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thái thượng hoàng, chờ lão đáp lại, dưới áp lực lớn, lối thoát là thỏa hiệp nửa bước, tiếp nhận Ngao Ngọc từ chức?

Dưới tất cả mọi người chú ý, thái thượng hoàng bỗng nhiên cất tiếng cười to: "Ha ha ha ha!"

...