Editor:
Waveliterature Vietnam
Vυ' Trương suy nghĩ, "Có lẽ sẽ rất đẹp giống như ba anh em Angel!"
Bà suy nghĩ nghiêm túc, bởi vì bà từng gặp đứa nhỏ, ba đứa nhỏ thật sự rất đẹp, xinh đẹp giống như trong tranh vậy.
"Ba anh em?"
Lão thái thái chưa từng gặp qua Băng Khối và Dương Quang, vì vậy căn bản không biết Angel còn có hai người anh trai, vì vậy có chút thắc mắc.
Vυ' Trương gật gật đầu, "Nghe nói là sinh ba, hai anh trai của Angel lớn lên rất anh tuấn, là đứa trẻ đẹp nhất tôi từng gặp, đẹp hơn cả những tiểu minh tinh trong phim, nhưng hai đứa trẻ đó có chút không dễ tiếp cận."
Dù sao Băng Khối và Dương Quang cho bà cảm thấy tính cảnh giác rất cao, đối với ai cũng lạnh lùng, không quá thích gần gũi người khác, có chút giống thiếu gia.
Lệ lão thái thái rất kinh ngạc, sinh ba? bố mẹ của Angel thật lợi hại, trường hợp như vậy rất ít. Không kiểm nổi ngưỡng mộ, nếu như Tuyệt cùng tiểu Yên cũng có thể một lần sinh ba, bà nhất định sẽ không khép được miệng vì quá vui mừng mất.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt bà đã sớm nở nụ cười tươi như hoa.
Nhưng sau một hồi liền trở về với thực tại, tạm thời chưa có khả năng này. Nhưng bà rất thích Angel, cũng rất muốn gặp các anh của cô bé.
"Vυ' Trương, ta rất muốn gặp hai anh trai của Angel, bà đã nói bọn chúng đặc biệt đẹp như vậy, ngày nào đó chúng ta đưa ba đứa trẻ đến đây cùng chơi."
Ôm không được cháu chắt, vậy mang mấy đứa trẻ xinh đẹp đến cũng được.
"Vâng, lão phu nhân."
Ngày thứ hai Lệ Đình Tuyệt bắt đầu trở lại công ty làm việc, anh ta ngồi thang máy chuyên dụng đi đến tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy, thư ký đã đợi ở cửa, bởi vì có người đang đợi ở trong phòng làm việc của anh ta.
Thư ký ngăn không được, vì vậy sợ bị mắng, chỉ có thể đến trước mặt tổng tài lĩnh tội.
Lệ Đình Tuyệt híp mắt lại, rút tay trong túi quần ra, liếc mắt nhìn cô ta.
"Đợi tôi?"
Trên khuôn mặt yêu nghiệt có vài tia nghi hoặc, vì vậy càng thêm thần bí.
Thư ký cắn cắn môi, biết sẽ bị mắng, nhưng không nói ra sẽ càng thảm hại.
"Tổng tài, Diệp Thanh Khuynh đến rồi, ở trong phòng làm việc của anh."
Nghĩ đến việc Diệp Thanh Khuynh sao chép, làm mất mặt Lệ thị, bị sa thải rồi, tổng tài nhất định không muốn gặp cô ta.
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, đưa tay lên ấn mi tâm, "Cuối cùng cũng đến rồi."
Làm cho thư ký thiếu chút nữa thì ngã xuống, anh không trách cô ta, mà giống như đang đợi Diệp Thanh Khuynh, đây là tình huống gì vậy?
Lệ Đình Tuyệt bước vào phòng làm việc, Diệp Thanh Khuynh đang đứng bên cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, lâu lâu lại hút một hơi thuốc, đầu tóc bù xù, bộ dạng tiều tụy.
"Văn phòng của tôi không được hút thuốc."
Giọng nói lạnh thấu xương truyền tới, làm Diệp Thanh Khuynh quay người lại. nhìn thấy trước mắt là khói thuốc, mau chóng dập thuốc vào gạt tàn.
"Lệ tổng, tôi cầu xin anh hãy giúp tôi."
Việc cô sao chép thất bại, đem tài sản mấy năm kiếm được đều mất hết. Hơn nữa cho dù cô cầu xin, cũng không ai chịu giúp cô. Bây giờ cô lầm vào đường cùng rồi, nếu như không thể tìm được công việc trong ngành này nữa, cô sẽ biến thành đồ vô dụng.
Rốt cuộc cũng không thể sống mãi trong quá khứ, hơn nữa có thể đến công việc cũng không tìm được, đây chính là điều bức chết cô
Nói xong nước mắt liền chảy xuống, Lệ Đình Tuyệt ngồi trên chiếc ghế to, khóe môi nhếch lên.
Lúc đầu đánh tiểu yên, Cô ta có nghĩ đến kết cục ngày hôm nay không? Loại đàn bà này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, làm anh càng cảm thấy đáng đời cô ta.
"Cô còn mặt mũi bảo tôi giúp cô, cô biết việc cô sao chép, công ty chúng tôi thiệt hại bao nhiêu không?"
Ánh mắt của anh lướt đến, nhìn thấy thân thể Diệp Thanh Khuynh run lên, cô chưa bao giờ bất lực như vậy, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ xấu hổ đến thế.