Editor:
Waveliterature Vietnam
Nghĩ đến con ả Mạc Thanh Tuyết không có chút lợi ích kia, để cho cô ta tra thói quen sinh hoạt hàng ngày của Lệ Đình Tuyệt, đã hơn một tháng trôi qua, cô ta cái gì cũng không tra được.
Cô ta dựa vào cái gì mà hắn phải cung cấp máu, vì thế sải chân dài bước vào thang máy, náo nhiệt ngày hôm nay hắn không xem nữa.
Lệ Đình Tuyệt tà ác cười, quay sang Bạch Mạc Cầm nói: "Mạc phu nhân, hiện tại người có thể cứu được con gái của ngươi chỉ có hắn, nhưng mà hắn lại không muốn giúp."
Bạch Mạc Cầm cũng biết đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nếu không bắt lấy, không chừng đứa nhỏ của tiểu Tuyết sẽ không được cứu sống, bà ta cùng tiểu Tuyết còn có thể bị đuổi ra khỏi Mạc gia.
Cho nên bà ta phải cầu xin Lệ Dạ Kiêu, bước nhanh giày cao gót hướng về người đàn ông đang chậm rãi bước, sau đó liền bắt được góc áo của Lệ Dạ Kiêu.
"Nhị thiếu, cầu xin cậu hãy cứu con gái tôi."
Dứt lời liền khóc, Lệ Dạ Kiêu vốn cũng không phải là người tốt lành gì, vẻ mặt của hắn lạnh như băng, hung ác như muốn ăn thịt người, trong ánh mắt gian xảo đều là lệ khí.
"Cút ngay......"
Đem bà ta đẩy ra, Bạch Mạc Cầm bị đẩy ngã ngửa ra. Nhiều năm qua đây là người đầu tiên dám đối xử với bà như vậy, trước kia bà là phu nhân của tổng tài Mạc thị. Cao cao tại thượng, không cầu hơn người.
Hôm nay chính là vì con gái của bà, hoàn toàn không để ý đến danh dự của mình, cũng không giả trang được nữa, liền lộ diện.
Mắt thấy Lệ Dạ Kiêu sắp bỏ đi, bà ta chỉ có thể ôm lấy đùi của hắn.
"Nhị thiếu, tôi cầu cậu, tôi biết cậu cùng tiểu Tuyết có mối quan hệ tốt lắm, chờ con bé tỉnh lại, tôi sẽ nói ơn cứu mạng này là do cậu."
Đây chính là con bài cuối cùng bà ta chưa lật, lúc trước tiểu Tuyết có nói rằng nó có quý nhân giúp đỡ, lúc ấy không cẩn thận con bé đã buộc miệng nói ra, bà ta mới biết được tiểu Tuyết cùng Lệ Dạ Kiêu có quan hệ.
Lệ Dạ Kiêu mâu sắc biến đổi, trong con mắt đen đấm nháy mắt đều là tức giận. Bà ta vậy mà lại biết chuyện này, nếu ngày hôm nay hắn không cứu Mạc Thanh Tuyết. Chờ khi cô ta tỉnh lại, bà già này sẽ nói cho cô ta.
Như vậy thì tất cả bí mật của hắn đều sẽ bị ả ta nói ra hết, không khỏi hung hăng trừng mắt phòng giải phẫu. Cuối cùng liền quyết định truyền máu cho cô ta, hắn thật là không may, tìm ngay một đồng đội heo.
Lãnh Nhiên đá đá Lệ Đình Tuyệt, "A, chiêu này của cậu thật hay?"
Người này rất khó mà đối phó, thật sự là bất động thanh sắc, nhưng mà tác dụng lại rất mạnh. Lệ Dạ Kiêu vốn chỉ đến xem náo nhiệt, cuối cùng lại chọc phải một thân đau, ngay cả máu cũng phải dâng ra.
Hai tay Lệ Đình Tuyệt khoanh trước ngực, cặp mắt hoa đào đen láy trầm tĩnh kia rất dọa người, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Bất quá, dám đổ tội lên đầu của anh, anh tuyệt đối không đối xử tử tế.
Một giờ sau, Mạc Thanh Tuyết rốt cuộc cũng được đẩy ra, Bạch Mạc Cầm nhìn sắc mặt trắng bệnh của con mình, đau lòng nắm lấy tay cô.
"Tiểu Tuyết, tiểu Tuyết......"
Bác sĩ nói: "Người bệnh không có việc gì, đứa nhỏ cũng được bảo vệ, chính là phải nằm trên giường nghỉ ngơi."
Mạc Thanh Tuyết mở mắt ra, một lúc sau liền đến mẹ của mình, cô đã an lòng rất nhiều. Nhưng cô vẫn rất lo lắng, sợ Lệ Đình Tuyệt không chấp nhận cô, vẫn bị thương tâm vây lấy
"Mẹ, con đau quá."
Hốc mắt Bạch Mạc Cầm lập tức đỏ lên,
"Tiểu tuyết, con cứ yên tâm, có mẹ ở đây, Lệ Đình Tuyệt không dám không thừa nhận con của con."
Lệ lão gia tử cùng Mạc Chí Kiên nghe tin cô giải phẫu xong, liền nhanh chóng đến phòng cô. Lệ lão gia tử mang theo ý cười nhưng trong mắt vẫn nghiêm túc.
"Tiểu Tuyết, con nói cho ông biết, đứa nhỏ này có phải là của Tuyệt không? Bất quá, ông cũng nói trước, Lệ gia không phải gia tộc dễ bị lừa gạt."
Cả người Mạc Thanh Tuyết đều cứng lại, bởi vì trong lời nói của lão gia tử tuyệt đối không phải là nói giỡn. Mỗi người trong Lệ gia đều rất lợi hại, nếu biết được chân tướng, cô nhất định sẽ chết rất khó coi.
Có một chút sợ, nhưng đã đến mức này rồi, mắt không khỏi nhìn đến thân ảnh anh tuấn đang ở phía xa kia, cô rất thích hắn, đặc biệt thích. Cho nên, đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Hai tay nắm chặt sàng đan, dùng sức gật gật đầu, Lệ lão gia tử hiểu được.
"Vậy thì cứ nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác đều giao cho ông của lý."