Editor:
Waveliterature Vietnam
Lệ gia lão gia tử nói một cách quyết liệt, làm cho mọi người ở đây đều chấn động. Nếu có người nói dối, khẳng định là đang sợ tới mức khóc.
Nhưng Bạch Mạc Cầm lại rất tin tưởng con mình, cho nên khi cô ta nói đây là đứa nhỏ của Lệ Đình Tuyệt, thì chắc chắn đúng, bà ta không nghi ngờ.
Trời cũng đã khuya, Lệ Đình Tuyệt nói với Ngôn Ngọc: "Cô đưa ông nội đi nghỉ ngơi một chút đi."
Ngôn Ngọc liền hiểu được, trời đã tối đến như vậy, thân thể của lão tử cũng không còn được như trước kia, dù sao tuổi cũng lớn. Vì thế cô liền đi qua, "Ông nội Lệ, ông đến phòng VIP nghỉ ngơi một chút đi, chỗ này có Tuyệt canh giữ chắc chắn là sẽ được."
Lệ lão gia tử hiểu được thể lực của mình đã chống đỡ không nổi, nếu như là bình thường ông đã sớm đi nghỉ ngơi. Vì vậy quay qua Mạc Chí Thụ nói: "Chí thụ ngươi mau đi nghỉ cùng ta, cứ để cho bọn nhỏ canh giữ chỗ này là được."
Mạc Chí Kiên liền đỡ lão gia tử, đi theo Ngôn Ngọc đến phòng bệnh khu VIP.
Lệ Dạ Kiêu đã tới, trên gương mặt lạnh như băng mang theo ý cười nhạt, "Đại ca, anh cũng quá tuyệt tình, ngay cả đứa nhỏ của chính mình cũng không cần, thật sự là làm cho người em trai này phải bội phunc."
Lệ Đình Tuyệt hai tay khoanh trước ngực thản nhiên liếc hắn ta, anh biết hắn ta đến đây chỉ để xem náo nhiệt, bất quả đã để cho hắn ta thất vọng rồi.
Lãnh Nhiên nhịn không được, cậu vốn là một người có lòng nhiệt tình, nhịn không được tên này liền mở miệng. Cho nên khi thấy hắn mắng Lệ Đình Tuyệt, cậu rất là không thích.
"Lệ nhị thiếu, anh lầm rồi, Tuyệt không thích cô ta, cho nên làm sao có thể lên giường cùng cô ta."
Về điểm này cậu tương đối hiểu hết, Lệ Đình Tuyệt không giống cậu, chỉ cần là phụ nữ đều có thể lăn giường. Nhưng người này không như vậy, không phải người phụ nữ nào cũng có thể lọt vào mắt anh ta.
Lệ Dạ Kiêu lạnh lùng cười, "Haizz, Mạc tiểu thư thật đúng là đáng thương."
Bạch Mạc Cầm nghe đến những câu nói này, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, hung hăng trừng mắt sang bên đây.
"Lệ Đình Tuyệt cậu đừng có nghĩ mọi chuyện đều đã xong."
Lúc này phòng giải phẫu liền mở cửa, có hộ sĩ chạy ra ngoài, "Ai là người nhà bệnh nhân?"
Bạch Mạc Cầm giữ chặt tay nữ hộ sĩ, "Tôi là mẹ của cô ấy, con bé như thế nào rồi? Đứa nhỏ có sao không?"
Hộ sĩ lắc đầu, "Người bệnh bởi vì kinh hách quá độ, máu chảy không ngừng, hiện tại nhu cầu cần thiết phải là cung cấp nhóm máu B. Bệnh viện tạm thời không có nhóm máu này, bà là người thân của cô ấy, vậy liền cung cấp máu cho cô ấy đi."
Nói xong định dẫn Bạch Mạc Cầm đi vào, có điều bà là nhóm máu A, cùng với con gái mình khác nhóm máu.
"Cô hộ sĩ này, nhóm máu của ta là A."
Hộ sĩ buông lỏng tay của bà ra, "Vậy thì chắc chắn cô ấy di truyền máu từ bố, mau gọi bố cô ấy lại đây, nhanh lên, nếu không đứa nhỏ sẽ chết mấy."
Nghe đến câu này sắc mặt Bạch Mạc Cầm nháy mắt tái nhợt, Mạc Chí Kiên cũng là nhóm máu A, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ con bé là của đêm đó......
Không không không, bà không thể suy nghĩ miên man nữa, hơn nữa việc này không thể để cho người khác biết được.
Lệ Đình Tuyệt hô một tiếng, "Nguyên Thành,
mau đi gọi bác đến đây."
Nguyên Thành trả lời rồi chuẩn bị đi gọi, Bạch Mạc Cầm nóng nảy, liền kéo hắn lại.
"Thân thể của bố tiểu Tuyết không tốt, không thể truyền máu được."
Nói xong bà liền chuyển hướng sang
hộ sĩ, "Bệnh viện của các người là cái kiểu gì, ngay cả máu đều không có, nếu con gái của tôi cùng đứa nhỏ xay ra chuyện gì, tôi liền kiện các người, cho bệnh viện của các người đóng cửa."
Bà ta liền xuất ra tư thế của mụ đàn bà chanh chua chửi ầm lên, chỉ có thể làm như vậy, nghĩ đến nhóm máu của con gái mình, nếu để cho Mạc Chí Kiên biết chuyện, bà cùng tiểu Tuyết liền xong đời.
Trước hết, bà không thể làm loạn, nhất định phải bình tĩnh. Sau này bà sẽ đi xét nghiệm DNA, xác định một chút, con gái mình rốt cuộc là con của ai?
Lệ Đình Tuyệt xoa xoa mi tâm, "Các ngươi đều là nhóm máu A?"
Anh dường như nhớ rõ Lệ Dạ Kiêu, ánh mắt trầm tĩnh hướng về phía hắn, "Nhị đệ, tôi nhớ rõ hình như nhóm máu của cậu là B."
Lệ Dạ Kiêu cắn răng, hừ lạnh một tiếng, "Chuyện này đâu có liên quan đến ta?"