Xe nhanh chóng cách rời khách sạn, Ngôn Ngọc
thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô cũng không phải là người sẽ sợ Lệ Dạ Kiêu, dựa vào sự thông minh nhanh trí của cô, đều sẽ không sợ bất kỳ người đàn ông nào. Thế nhưng trên mặt cô lúc này rõ ràng viết sợ hãi, buồn phiền, lo lắng.
Mạc Thanh Yên mới thu hồi suy nghĩ lại, bởi vì cô đang nghĩ tới hậu quả mà Angela rơi vào tay người xấu, con bé kia cho dù miệng mồm có ngọt thế nào, thế nhưng lúc đối mặt với người xấu cũng sẽ khóc.
Bọn hắn có đánh con bé hay không, có bắt nạt nó hay không.
Càng nghĩ lòng của cô càng loạn, loạn đến sắp không chịu được nữa rồi.
Điện thoại của Ngôn Ngọc vang lên, là Lệ Đình Tuyệt, hội nghị vừa kết thúc, nhìn thấy hắn gửi video qua cuối cùng cũng yên tâm rồi, chí ít nha đầu kia không dễ dàng bị bọn người Mạc Thanh Tuyết khi dễ.
Mặc dù hắn đã giúp cô xử lý, để người ức hϊếp cô gặp phiền phức lớn. Nhưng ít nhất cô đủ nhanh trí, hiểu rõ mưu kế của Bạch Mạn Cầm, điểm này không để hắn thất vọng.
Ngôn Ngọc nhỏ giọng nói "Tự nghe."
Sau đó đem điện thoại để qua một bên, vừa lái xe vừa hỏi cô "Bộ dạng này của cô? Tuyệt sẽ lo lắng."
Mạc Thanh Yên lắc đầu, sửa sang lại suy nghĩ "Bác sĩ Ngôn, mời anh chạy nhanh một chút, tôi về nhà có việc gấp."
Nói xong cô lại quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe, thần sắc căng thẳng như cũ. Mà người ở phía đầu dây điện thoại bên kia sớm đã nghe ra tâm tình của cô rất tệ, nói với trợ lý Nguyên Thành bên cạnh.
"Chuẩn bị máy bay, tôi muốn lập tức quay về."
Nguyên Thành cung kính đáp ứng, sau đó đi làm việc.
Hắn đưa tay kéo cà vạt, hơi có vẻ mỏi mệt. Nửa nằm trên giường, tối qua hầu như không ngủ được mấy tiếng, sau đó vội lên máy bay sớm, bốn giờ liền thức dậy.
Đúng chín giờ đến cuộc họp của công ty a, tiếp theo lại họp cả ngày, sau đó lại xử lý tất cả tài liệu, không mệt là không thể nào.
Mạc Thanh Yên thấy Ngôn Ngọc lái xe vẫn rất chậm, thế là lại nhắc nhở hắn.
"Bác sĩ Ngôn, tôi thật sự có việc rất gấp rất gấp, cầu xin anh lái xe nhanh một chút."
Nói xong nước mắt liền rơi xuống, cô đem mọi trường hợp không hay đều nghĩ qua một lượt, bất luận là kết quả như thế nào, cô đều chịu không nổi. Trừ phi Angela bình an, không xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không, cô đều không có cách nào đối diện.
Ngôn Ngọc liếc mắt qua điện thoại, tên kia hẳn là đã nghe thấy rồi, nữ nhân của hắn tâm tình không tốt, nhưng không thể trách phạt hắn chứ?
"Rốt cuộc có chuyện gì mà cô gấp như vậy, tin tôi, tôi có thể giúp cô."
Mạc Thanh Yên nhấc tay lau nước mắt, "Không thấy Angela rồi, không biết ai đã mang con bé đi, nếu như là bọn buôn người thì sao?"
Nói xong cô che miệng lại, nhẹ nhàng khóc.
Lệ Đình Tuyệt ngồi thẳng lưng lại, tiểu nha đầu không thấy rồi? Cả người đều không tốt.
Thế là cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Ngôn Ngọc "Chăm sóc tốt cho cô ấy, đợi tôi, không cho phép để cô ấy có việc gì."
Sau khi gửi tin, bắt đầu gọi điện thoại phân phó người của Lâm Thành đi tìm Angela.
Ngôn Ngọc nghe thấy tiếng tin nhắn, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua. Biết tên kia muốn vội vàng trở về, thế là nhìn lướt qua cô gái đang gấp gáp bên cạnh, thấy vai cô run rẩy, hẳn là đang khóc.
Thế là tăng nhanh tốc độ, hy vọng cái tiểu nha đầu kia không có việc gì, hy vọng cô chỉ là đang ở trong nhà chờ Mạc Thanh Yên.
Lúc xe ngừng lại, Mạc Thanh Yên đẩy cửa xe ra, liền chạy vào trong nhà.
Dì Tiền lúc thấy cô ngây ra một lúc, bởi vì hôm nay cô quá đẹp, so với bất cứ lúc nào trong quá khứ đều xinh đẹp hơn.
"Dì Tiền, Angela xảy ra chuyện gì? Không phải dặn mọi người hôm nay không cần mang tụi nó ra ngoài sao?"
Băng Khối đi tới, nhìn thấy bộ dáng rơi lệ gấp gáp của mẹ, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng âm trầm.
"Xin lỗi! Mm nói muốn trong sân chơi bóng, sau đó con liền chơi với em, bóng rơi ra ngoài rào chắn, con đi nhặt, trở về liền không nhìn thấy em rồi."