Thao Hán Nhà Bên Quá Thô Tục

Chương 24: Chơi hỏng nó, được không

24: Chơi hỏng nó, được không

Trans: Chris.9

***

Bỏ qua tiếng nức nở kháng cự của cô gái, Tần Bắc Phong hạ cổ tay xuống, đưa đốt ngón giữa đầu tiên vào bên trong.

Tiếng "phụt" nước gần như không nghe thấy được, nhanh chóng bị che lấp bởi tiếng thở dốc khó nhịn. Lộc Nhung khϊếp sợ rêи ɾỉ: "A... Đau..."

Chỉ một ngón tay thôi, đã đau rồi?

Tần Bắc Phong khẽ dừng lại, ý nghĩ "hay là nhẹ một chút" kéo dài chưa đến nửa giây đã bị dòng nước không ngừng phun ra dập tắt.

Anh cẩn thận vuốt ve khe huyệt chật hẹp.

Nơi dươиɠ ѵậŧ tạm thời chưa thể ghé thăm, mềm mại trơn trượt như một miếng bơ.

Ngôi nhà được làm bằng bơ, với hai cánh cửa màu hồng trắng nõn, bây giờ buộc phải rộng mở để đón những vị khách không mời đến khám phá và chiêm ngưỡng vẻ đẹp bên trong.

Tuy nhiên, Tần Bắc Phong không phải là một vị khách tao nhã, anh là một phần tử xấu, một tên cướp, một kẻ man rợ chưa từng nhìn thấy sự đời, cầm vũ khí là ngọn đuốc, khám phá bức tường nóng hầm hập bên trong.

Bơ dần dần tan chảy, để mặc người đàn ông nặn thành hình dạng mình thích.

Anh đắm chìm trong sự mềm mịn trơn ướt bên trong lỗ nhỏ của cô gái, cùng với đó là sự nghiêm túc khao khát kiến

thức, anh cong ngón tay xấu xa, lần lượt moi móc từng chút một bên trong.

"Đừng, đừng móc nữa... a a..." Lộc Nhung sao chịu đựng nổi, bên trong lỗ nhỏ trướng lên đầy tê dại.

Cô khóc đến mức khóe mắt đỏ hoe.

Vẻ trong sáng, ngây thơ không hiểu sự đời trong đôi mắt tròn xoe của cô đang mờ dần vì mật nước trào ra trong lỗ nhỏ.

Dâʍ ɖị©ɧ chảy dài theo ngón tay, tụ lại trong lòng bàn tay của người đàn ông. Tần Bắc Phong cố tình che đậy tất cả, áp lòng bàn tay lên trên, tát môi âʍ ɦộ béo mập.

Tiếng "bốp bốp bốp" rầu rĩ rít lên, xì xà xì xào.

"Âʍ ɦộ đầy nước, đương nhiên không phải đau." Giọng nam trầm thấp, từ tính nhưng lời nói ra lại thô tục không chịu nổi: "Là sướиɠ."

Lộc Nhung nghe rõ lời này, xấu hổ suýt nữa ngất đi: "Anh... Tôi, tôi không phải, đừng sờ nữa, tôi sẽ không cho anh chạm vào nữa đâu."

Cô vùng vẫy cố gắng gượng dậy nhưng bị người đàn ông đè lại, gục tại chỗ.

Không, khoảng cách thậm chí càng âm thêm vài cm.

"A!" Lộc Nhung hét lên một tiếng, kɧoáı ©ảʍ vui sướиɠ tê dại cùng hoảng sợ chiếm lấy tất cả.

Đáng tiếc thay, cô càng sợ, anh lại càng vui.

"Đoán xem anh vừa chạm vào thứ gì?" Tần Bắc Phong khom lưng, môi chạm nhẹ vào tai cô gái, đưa đầu ngón tay chạm vào hàng rào mỏng manh.

Lộc Nhung tất nhiên biết anh đang nói gì, khóc nức nở, đẩy cổ tay người đàn ông.

"Chơi rách nó, được không?" Tần Bắc Phong bất động, giọng điệu dịu dàng dị thường, chỉ có đồng tử giống dã thú mới lộ ra vẻ tàn nhẫn thật sự.

Người đàn ông này đang ức hϊếp cô, nhưng cô chỉ có thể cầu xin anh giúp đỡ, trước sự đe dọa không thể cưỡng lại của kɧoáı ©ảʍ, Lộc Nhung kìm lại tiếng khóc: "Đừng mà... Đừng chơi rách nó, tôi sẽ ngoan. "

"Ngoan thế nào?" Tần Bắc Phong không đành lòng nhìn cô gái ngon ngọt trước mặt.

So với việc cưỡng bức vấy bẩn, để cô gái chủ động lấy lòng có vẻ càng thú vị hơn.

Anh nóng lòng muốn biết bên trong bột bơ, cất giấu thịt quả như thế nào để làm nên nguyên liệu cốt lõi.

Lộc Nhung bị câu hỏi này làm cho sững sờ, cô bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: "Tôi... Tôi không biết."

Miệng nhỏ nhắn mấy máy nói chuyện giống hệt âʍ ɦộ nhỏ đóng mở mυ'ŧ lấy ngón tay anh giữa hai chân.

Tần Bắc Phong hưởng thụ cảm giác thịt mềm mại co rút siết chặt, ân cần nhắc nhở cô: "Ngoan ngoãn mở môi âʍ ɦộ ra cho anh sờ, làm được không?"

Lại là một lời tục tĩu, Lộc Nhung nhất thời không thể tiếp nhận: "Đừng nói mấy từ đó..."

"Từ nào?" Tần Bắc Phong vẫn tươi cười.

Lộc Nhung không thể nói, vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt.

"Âʍ ɦộ?" Tần Bắc Phong liếʍ lỗ tai nhỏ của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Muốn đổi cách nói khác sao, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, lỗ nhỏ..."

Thật ra thì cách nói với anh chẳng có gì khác nhau, niềm đam mê của anh rất đơn giản, đó chính là làm cô cảm thấy xấu hổ.

Anh hoàn toàn chính là một tên khốn, phải kìm nén biếи ŧɦái trong nhiều năm trời.

"Đừng liếʍ... A a." Lộc Nhung theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nếu người đàn ông này thay đổi cách nói, nhất định sẽ có một cái bẫy trừng phạt đang chờ đợi cô.

Cô gái từng bước một bị dụ dỗ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để ngón tay cắm vào trong âʍ ɦộ cuối cùng cũng thông suốt.

"Không cần đổi..." Cô nao núng, cầu xin thỏa hiệp: "Tôi ngoan ngoãn để cho anh sờ, đừng chơi rách tôi... Nhẹ nhàng sờ thôi, được không?"

"Ai ngoan ngoãn cho anh sờ, sờ vào đâu, nói cho rõ ràng." Tần Bắc Phong dùng tay còn lại nắm lấy cổ cô gái, xoa xoa ngón tay cái, ấn vào cổ họng: "Tiểu Lộc."

Anh biết tên cô gái từ nhân viên bảo vệ.

Lộc Nhung.

Vừa nghe đã thấy rất bổ dưỡng.

Lời nói đầy ắp tính răn dạy, Lộc Nhung cảm thấy mình đã trở thành một con mồi đang chờ chết trong miệng dã thú.

"Tiểu Lộc... Tiểu Lộc sẽ ngoan ngoãn mở môi âʍ ɦộ ra, cho anh sờ." Trong lòng cô tràn ngập xấu hổ cùng với một cảm giác mong đợi khó tả.

Tự mình học hư, Lộc Nhung chỉ biết gào khóc trong lòng.

"Ngoan lắm." Giữa lông mày của Tần Bắc Phong lộ ra vẻ thỏa mãn, dần dần tăng số lượng ngón tay.

Anh cũng từng nghe nói, nếu phụ nữ sướиɠ đến tột đỉnh, sẽ tè ra.

Xử nữ phá thân, sướиɠ quá phun nướ© ŧıểυ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy phấn khích.