Tác giả có lời muốn nói: Lý Húc trong lòng tràn đầy ý nghĩ “ Tiên sinh đối với ta thật tốt, ta phải cố gắng học tập mỗi ngày hướng lên trên", không biết trong lòng tiên sinh mỗi ngày đều là ở trên huynh trưởng hắn...
____________________
Trong nháy mắt, rừng mơ đã vàng ắp, người gần xa đều nghe danh mà đến, thiếu chỗ ở nên phải mượn nhà nông ở phụ cận, dân làng bận rộn công việc đồng áng nay lại bắt đầu bày biện đồ đạc trong nhà vân vân.
Lý Thủy cũng bận rộn, thời điểm này là lúc con mồi mập nhất, không dễ thoát. Vì vậy hắn đã đặt rất nhiều bẫy trên núi, thường xuyên phải đi kiểm tra. Thường ngày về nhà nấu cơm tối xong thì đã mệt lử, Lý Húc liền xung phong đi đưa hộp thức ăn, thỉnh thoảng còn mang về mấy câu: "Tiên sinh nói ca ca đã lâu không tới giúp đỡ dọn dẹp, trong phòng rối loạn,”
Kỳ thật trong lòng Lý Thủy vẫn luôn nhớ nhung đối phương, chỉ là lúc trước bị làm đến tàn nhẫn, thân thể hắn có chút chịu không nổi, đành phải trốn tránh. Cẩn thận suy nghĩ đã gần nửa tháng không làm chuyện kia, hắn yên lặng nuốt nước miếng, trả lời Lý Húc: "Biết rồi, ta, gần đây ta không đi săn, ngày mai sẽ qua. ”
Gần đây trời rất trong xanh, không khí trong lành, bởi vì có rất nhiều người tới du ngoạn rừng mơ, trong thôn có chút ồn ào, tới tối cũng chưa yên tĩnh lại. Lý Thủy từ xa thoáng nhìn qua bữa tiệc của những người đọc sách, rượu ngon, ngâm thơ làm phú, không khỏi nhớ tới bộ dáng Tạ Không Minh , suy đoán trước kia y cũng thường xuyên dự tiệc, cùng ba năm bạn tốt nhàn rỗi chơi đùa. Hắn một mình bước đến nhà nhỏ, ruộng thuốc trơ trụi, mấy cây thuốc đang phơi trên giá bên cạnh tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.. Bỗng nhiên, trong phòng ngoại trừ giọng nói của Tạ Không Minh, còn có một người khác ——
“...... Thật sự muốn ở lại vùng đất núi rừng này? ”
"Ta không muốn bị người ta sắp đặt, huống hồ Lý gia thôn bốn mùa đều có cảnh đẹp, con người cũng chất phác, vui vẻ vô cùng."
“Mà thôi, ta cũng không nhiều chuyện nữa, khéo lại chọc người chán ghét. Ta đi đây, ngươi tự bảo trọng. ”
Lý Thủy cả kinh, đang muốn né tránh sang bên cạnh, người nọ lại đi ra cửa, dường như lơ đãng nhìn hắn, rồi cùng gã sai vặt ngồi xe rời đi. Tạ Không Minh sáng sớm nghe được tiếng bước chân của hắn, mở miệng nói: "A Thủy, sao lại đứng ngây ngốc ở bên ngoài thế?” Lúc này hắn mới vội vàng đi vào bên trong, Lý Thủy bày ra ba bốn món ăn chay mặn, lại đem vịt xào bồi bổ chuyển đến trước mặt đối phương, trong đầu còn không ngừng hồi tưởng lại cách ăn mặc, diện mạo của người vừa rồi.
Thấy vẻ mặt hắn không dễ nhìn, Tạ Không Minh suy nghĩ một hồi, đáy mắt bất giác hiện lên ý cười: "Người nọ là bạn tốt của ta, tuần tra việc buôn bán tửu lâu, vừa vặn gặp ta ở đây. Hắn vừa mới cưới vợ, hai ba năm sau không đến đây được nữa ”
Lý Thủy nghe vậy sắc mặt hơi đỏ, cúi đầu mặc kệ y.
Tạ Không Minh không ép buộc hắn, vội vàng dời câu chuyện đi chỗ khác.
Ngược lại Lý Thủy tỉnh táo, hận chính mình miệng ngốc, mới vừa rồi lại còn ghen tuông, đối phương nói thêm một ít cũng tốt mà... Hắn không nhịn được ảo não, ngay cả lúc Tạ Không Minh bảo hắn lưu lại, hắn cũng không nhận ra.
Lúc này Tạ Không Minh tìm được mấy nghiên mực tốt, kê lên trên bàn, sau khi ăn xong liền dẫn người vào phòng ngủ, nói: " Tháng mười là sinh nhật A Húc, em xem chọn quà nào tặng nó? ”
"Không được, không được..." Lý Thủy vội vàng lắc đầu: "Tiên sinh dạy nó đọc sách, đã là chỗ tốt , không dám tham lam. Huống hồ sinh nhật trẻ con, cùng bạn bè chơi đùa náo nhiệt là được rồi, không phải chuyện lớn gì cần ăn mừng.”
Tạ Không Minh nghe vậy, đến gần một bước, đưa tay ôm eo Lý Thủy: "Đương nhiên là có lý do —— huynh trưởng nó với ta là một đôi, cùng lắm chỉ là một cái nghiên mực, vì sao không dám nhận lấy? ”
Xem y cười như không cười, Lý Thủy nhất thời không nói nên lời, miễn cưỡng phản bác: "Ta, ta là giúp tiên sinh, cũng không phải..."
"Nói chuyện xa cách như vậy, ta nghe xong cũng phải tức giận." Tạ Không Minh cúi đầu, kề sát hôn mấy cái vào miệng hắn, ngậm đầu lưỡi mυ'ŧ một cái, làm cho Lý Thủy tê dại khắp người. Lại sờ vào trước ngực hắn, cảm giác Lý Thủy theo bản năng run rẩy, lập tức cố ý văn vê đầṳ ѵú.
Lý Thủy nhất thời mềm nhũn nửa người, vật phía dưới lại cứng rắn như sắt, quả thực không kiềm chế được trong lòng nóng rực, thò tay mân mê. Tạ Không Minh vội vàng đẩy nghiên mực sang một bên, mạnh mẽ dùng lực ôm người trước mặt đặt lên trên cạnh bàn, giữ chặt vòng eo. Lý Thủy bị hoảng sợ, lập tức thở hổn hển, nhìn đối phương nằm ở phía trên đang cởϊ áσ của mình, ngực hở ra, môi mấp máy, liếʍ ɭáρ hai hạt nhỏ nhô ra đến đỏ bừng ướŧ áŧ, vật trước người càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ…. hắn cố gắng trấn định, sợ giãy giụa sẽ làm hỏng đồ dùng trên bàn, rầu rĩ khuyên nhủ: "Tiên sinh, lên giường——"
Tạ Không Minh đứng thẳng dậy, chặn môi hắn cọ cọ thật lâu khiến hắn không nói nên lời, sau đó luồn lòng bàn tay vào khe mông, không chút lưu tình chạm vào khối ngọc ấm áp bên trong,cầm một đầu kéo qua kéo lại, khiến Lý Thủy vừa sợ vừa xấu hổ, không ngẩng đầu lên được. Khi ngọc ấm bị rút ra, hắn không nhịn được, dựa vào bản năng phụt ra.
E sợ cô phụ ngày đẹp trời, Tạ Không Minh vội vàng cởi bỏ thắt lưng, một mặt hôn cổ Lý Thủy, một mặt đem ƈôи ŧɦịŧ khí thế bừng bừng đâm vào. Huyệt đã khai phá ẩm ướt trơn nhẵn, lập tức xoắn chặt để cự vật tiếp tục xâm nhập thẳng đến tận gốc, như muốn nhét túi tinh vào trong.. đợi Lý Thủy thích ứng một chút, Tạ Không Minh liền nổi sinh ác độc càn quấy, lần nào cũng đâm vào nơi nhạy cảm nhất.
Lý Thủy đáng thương chỉ có nửa mông nhỏ dựa vào bàn, ngón chân còn không có chạm đất, không ngừng run rẩy, cũng may là Tạ Không Minh kéo hai chân hắn gác ở bên hông, ôm eo hắn mạnh mẽ đâm vào, xoa nắn huyệt nhỏ, chạm vào lưng hắn làm càn chơi đùa: "Không ngã được đâu..." Sau đó cúi người hôn lên vành tai của hắn liếʍ ɭáρ, làm cho Lý Thủy nhắm mắt lại rêи ɾỉ một tiếng, để cho y thâm nhập đến cùng.
Chỉ thấy hai người lộn xộn trên bàn, cái gì bút mực giấy mực, cái gì quy củ đạo lý, tất cả bỏ lại phía sau đầu. Lý Thủy lắc lắc eo, đong đưa theo người phía trước, nơi giao hợp tiếng nước chóp chép không dứt bên tai. Tạ Không Minh dứt khoát nghiêng về phía trước, cánh tay chống hai bên thân thể hắn, đâm vào rút ra nghiền ép con đường hẹp ẩm ướt, ép buộc đối phương ăn nói bậy bạ: "Sắp hỏng rồi. Ah.. Tiên sinh tha cho ta..."
"Tiên sinh thương em." Hô hấp của Tạ Không Minh so với lúc trước rõ ràng nặng hơn rất nhiều, lực ȶɦασ cũng tăng lên, hai núʍ ѵú trên ngực hắn bị y mυ'ŧ đến màu sắc mê người, xung quanh còn có vết răng không khắc chế được, mơ hồ phát đau. Mà Lý Thủy rốt cuộc là một nam tử cường tráng, huyệt mềm vượt qua trận đau nhức thấu xương lúc ban đầu, dần dần cũng đỡ hơn, hành lang tham lam kẹp chặt ƈôи ŧɦịŧ đối phương, trơn ướt, suиɠ sướиɠ muốn chết, lại dựa theo đà vật kia đang hung ác đâm thẳng huyệt sau.
Tuy rằng đã được dọn dẹp sạch sẽ,nhưng trên bàn dù sao cũng bày đồ đạc, Lý Thủy bị ȶɦασ cho tâm hồn rối loạn, làm sao quản được mình, không để ý liền đυ.ng phải mấy cây bút lông treo lơ lửng. hắn không khỏi kêu một tiếng, lại không thoát thân được, Tạ Không Minh thấy thế vội vàng ôm chặt người: "Gấp cái gì... hôm nào đó vào thành mua nhiều hơn một chút, để em ném chơi, cần gì phải thương tiếc hai ba cái bút dùng cũ.” Dứt lời, tiện tay cầm lấy một cái bút lông, ở trên đỉnh vật của Lý Thủy chấm một ít tϊиɦ ɖϊƈh͙, bôi lên bụng, trước ngực, tựa như vẽ tranh vậy.
Lông tơ tinh tế rậm rạp, lại có chút cứng rắn, cọ vào da thịt liền cảm thấy tê dại, Lý Thủy căng thẳng thân thể, lúc bị quét tới trước ngực, cả người lập tức run lên: "Tiên sinh… ưʍ... lấy nó ra... không…ưʍ..." Tạ Không Minh lại nói đang vào lúc trời đẹp, người bên ngoài chiêm ngưỡng lá mơ vàng son, hắn ngược lại, có hai quả mơ chín tùy ý dâʍ đãиɠ, sao có thể dừng tay? Một cây bút ở trong tay y vung tới vung lui, vẽ mơ đỏ, rồi lại vẽ những cành cây xanh, Đầu bút chìm xuống, thật sự cắm vào vật trước người của Lý Thủy.
Lý Thủy suýt nữa rơi nước mắt, lại cảm thấy xấu hổ, kìm lại nơi hốc mắt, nhìn liền câu người. Đại khái là làm nhiều, trong lòng chui ra một cỗ mị khí quyến rũ. Ngày thường nhìn vẫn là đơn giản thật thà, tháo áo cởi đai mới toát ra. Tạ Không Minh tâm nóng xao động, ƈôи ŧɦịŧ cắm thẳng vào trong huyệt trơn ướt, phía sau nhún, phía trước nhẹ nhàng xoay bút lông, hai mặt đồng thời kíƈɦ ŧɦíƈɦ, làm cho Lý Thủy thở không ra hơi.
Thật sự hứng khởi, Lý Thủy bị đυ.ng đến thân thể lay động, lỗ mãng bóp bả vai người kia lưu lại mấy dấu vết.
Sau vài lần tới lui, Tạ Không Minh phát hiện Lý Thủy sắp không chịu được nữa —— mắt vật phía trước bị đầu lông chặn lại, trướng đến không ngừng phát run, phía sau co rút, ƈôи ŧɦịŧ Tạ Không Minh cuốn lấy thịt mềm diễm hồng liên tục ra vào, hết sức dâʍ đãиɠ. Y nhếch môi cười, dỗ Lý Thủy nhẫn nại thêm một trận, dưới háng kịch liệt lên xuống, mới đồng loạt bắn ra.
Lý Thủy mơ mơ màng màng, còn nhớ thương cây bút kia, bút lông bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ thấm ướt, xem ra là không dùng được rồi. Tạ Không Minh lại cả người sảng khoái, một tay vỗ nhẹ trấn an trên lưng, một tay nâng mông hắn, cuối cùng chuyển đến trên giường. Thoáng dọn dẹp cho Lý Thủy, hắn sờ được ngọc ấm, lại đặt lại vào chỗ mềm mại ấm áp kia: "Được rồi, đừng khách sáo với ta, quay đầu lại bảo A Húc nhận lấy nghiên mực đi, chuyên tâm đọc sách. chờ tới sinh nhật em, ta lại tìm một ít đồ vật thú vị tặng em. Nói đến đây, y ý vị thâm trường cười cười.
Đáp lại, Lý Thủy đem vẻ mặt tàn xuân vùi vào hõm vai người kia, hai chân còn đang run rẩy, cuối cùng nhẹ giọng đáp một tiếng được
Mấy ngày sau, Lý Húc cầm nghiên mực do tiên sinh tặng, kích động đến rơi lệ: "Woo, tiên sinh kỳ vọng lớn quá, ta, ta nhất định không để tiên sinh thất vọng! " Tuy nói bình thường đều đứng đầu ở học đường, nhiều người ngưỡng mộ, nhưng lần đầu tiên có được vật quý giá như vậy, Lý Húc mừng rỡ như điên, lại cảm thấy mình khuyết điểm khắp nơi, không khỏi thẹn thùng. Nhưng thái độ của tiên sinh kiên quyết, còn nói sang năm A Húc có thể đi thi thư viện, dư sức tiến vào.
Ông nội không thèm để ý đến đứa cháu trai nhỏ ngốc nghếch của mình, liếc mắt nhìn Lý Thủy lỗ tai đỏ bừng, hừ lạnh nói: "Phải chăm chỉ, sau này mới có thể lập nghiệp, sinh con trai mập mạp, sau đó đón ông nội vào thành hưởng phúc..."
Lý Húc nằm sấp trên đầu gối ông quay đầu, nhìn Lý Thủy nói: "Ca ca cũng ở cùng chúng ta chứ? "Mặc dù tuổi tác của hai người chênh lệch không ít, nhưng Lý Húc từ nhỏ đã được Lý Thủy chăm sóc, tình cảm rất sâu đậm.
"Không cần hắn." Ông nội chép miệng: “ Hắn tự có chỗ đi. ”
Lý Thủy không biết ông nội thuận miệng nhắc tới, hay là đoán được cái gì, vừa hoảng vừa đỏ mặt, chỉ đành ngồi tại chỗ làm bộ như không nghe rõ.
Ông nội lắc đầu, đuổi Lý Húc vẻ mặt hoang mang đi đọc sách, sau đó hạ giọng xuống dường như tự nói với chính mình: "Tích góp đủ tiền bạc, ngày sau sẽ không chịu thiệt, aiz, đứa nhỏ này, lại cứ phải chọn con đường khó đi..."