Quả Mơ Hồng

Chương 9:

Dòng suối ấm nắng không mát, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kề sát, một lúc sau mồ hôi nhễ nhại, nhưng so với ở trên bờ còn thoải mái hơn. Nơi này trái phải đều có lau sậy, những con sóng lấp lánh che mất một phần hình dáng bọn họ. Nhìn từ xa chỉ là hai kẻ tham mát xuống nước chơi đùa, bơi đến mệt mỏi, mới tạm thời tựa vào vách bờ.

Trừ phi đi tới gần, mới nhìn thấy chút manh mối từ dòng suối trong suốt —— Lý Thủy chống đỡ bên mép, eo mông phía sau dồn dập, theo nước gợn sóng mà không ngừng thở dốc, rõ ràng là đang nuốt một thứ gì đó khiến hắn động tình. Tạ Không Minh từ từ thẳng hông, ngoại trừ ánh mắt tràn đầy vui mừng, thoạt nhìn thập phần thong dong, đối lập với Lý Thủy dường như không chịu nổi hoan ái kịch liệt.

"Thả lỏng một chút, đúng, bên trong A Thủy vừa nóng vừa mềm, huyệt nhỏ thật tốt."

Nghe người phía sau nhẹ giọng nói ra những lời dâʍ đãиɠ, Lý Thủy cúi đầu xuống, cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân chỉ có thể đáp ứng theo tiết tấu của đối phương. Thậm chí còn vô thức siết chặt mông, khiêu khích ƈôи ŧɦịŧ chôn trong huyệt nhỏ.

Tạ Không Minh tự nhiên không cam lòng yếu thế, lực đẩy ra đút vào càng nhanh, mạnh hơn, ƈôи ŧɦịŧ cứ thế đâm thẳng vào chỗ nhạy cảm nhất, thậm chí cố ý xoáy vòng bên trong không chịu dời đi. Trong lúc đâm vào kịch liệt, nước suối bị chen vào một ít, làm ẩm lỗ nhỏ, phát ra âm thanh chóp chép, càng được yêu thương thì càng tham lam, khi Lý Thủy nhịn không được mở miệng cầu xin tha thứ, hai chân sắp kiên trì không được, y mới ȶɦασ chậm lại, nhưng lực độ càng ngày càng tăng,, mỗi lần đâm vào chỗ sâu nhất mới thôi.

Lý Thủy dường như choáng váng, liên tục rêи ɾỉ: "Tên sinh, ah, đừng làm nữa..." Vật phía sau nóng rực cực lớn không chỉ không có ngừng lại, ngược lại còn giật giật dữ dội. Cổ họng hắn nghẹn lại, toàn thân gấp gáp run rẩy, không tự chủ được phóng thích hết thảy.

Hai người ở trong dòng suối cao gần đến ngực, không thấy rõ thân hình, chỉ có từng làn nước lăn tăn lộ ra một chút ái muội. Thật lâu, ở cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng tát nước rất lớn, còn có tiếng người nói chuyện với nhau —— thì ra trong thôn có mấy hán tử nóng quá, thừa dịp trời còn hơi sáng, đến bên dòng suối tắm rửa. Mấy hán tử thô lỗ vừa cười vừa nói chuyện ồn ào

"A..." Lý Thủy nghiêng đầu, bị hôn thật sâu. Một lúc lâu sau mới thở được. Lộ ra dáng vẻ mê người.

Tạ Không Minh buông môi đối phương ra, có chút xấu xa nhắc nhở: "A Thủy, suỵt, nhỏ giọng một chút.Ở đằng kia có người đang tắm". Lời còn chưa dứt, đã bị nhiệt độ ẩm ướt phía dưới kẹp chặt ƈôи ŧɦịŧ như không muốn buông ra, bên trong bị mở ra căng đầy, đã sớm ướt nhẹp. Y nói không nên lời rằng bản thân thỏa mãn cỡ nào, không để ý khả năng bị phát hiện, đong đưa thắt lưng đẩy mạnh về phía trước, túi tinh đập vào mông đối phương, bạch bạch vang lên, phảng phất muốn thọc xuyên qua cơ thể này tới tận cùng vui sướиɠ.

Lý Thủy kinh hãi, suýt chút nữa rơi nước mắt, thường xuyên quay đầu lại kiểm tra, đáng tiếc cách một đoạn,không thể nhìn ra những người đó dừng lại tại chỗ hay sẽ tới gần bên này. Tuy rằng Tạ Không Minh vẫn ôn nhu trấn an, nhưng hắn cho rằng hai người đều là nam tử, lại vô danh vô phận, xấu hổ đến mức hận không thể lúc này chìm xuống đáy nước, không cho người bên ngoài nhìn thấy. Rốt cuộc là ngưỡng mộ đối phương, hắn sợ hủy đi thanh danh Tạ Không Minh, nửa điểm cũng không nghĩ tới bản thân, càng không thèm để ý cái gọi là mặt mũi.

Đúng lúc này, giữa đám người ồn ào, một người nhìn thấy lau sậy đung đưa, không khỏi lại gần, nhìn hai bóng người kề sát nhau, liền thốt lên: "Này, ai ở đó?" Ánh mắt mọi người cũng bị dẫn tới.

Tạ Không Minh vững vàng đè chặt người trong ngực, cúi đầu ngửi ngửi sợi tóc của hắn, dạy hắn trả lời, vì thế Lý Thủy thở phào nhẹ nhõm, cố gắng già bộ bình tĩnh tiếp lời: "... Là ta…và…và tiên sinh. ”

Nếu chỉ có một mình Lý Thủy, có lẽ những hán tử thô lỗ này còn có thể kêu la muốn hắn tới đây đùa giỡn, nhưng lại có thêm một Tạ tiên sinh có danh vọng, trong lòng bọn họ nghi ngờ không thôi, lại do dự. Một lát sau mới mạnh dạn hỏi: " Thật sự là tiên sinh?" ”

"Ừm." Lý Thủy kìm nén tiếng thở dốc trong cổ họng, cất giọng để tất cả đều có thể nghe rõ. Người sau lưng thừa dịp hắn không chuẩn bị, vừa ȶɦασ mềm huyệt nhỏ của hắn, vừa thò tay nhéo vật phía trước, trước sau giáp công, Lý Thủy nhanh chóng xoắn lấy thứ thô to nặng nề đang ở trong cơ thể mình mạnh mẽ nuốt vào nhả ra, lại nghe không kỹ đầu kia trả lời cái gì.

Đám hán tử hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám mạo phạm tiên sinh, còn có chút hối hận vừa rồi không quản miệng, nói một trận không kiêng kỵ. Nhưng mà Tạ Không Minh từ trước đến nay hiền lành, lúc này còn thân cận với Lý Thủy như vậy, thậm chí còn cùng xuống nước tắm rửa , có lẽ sẽ không so đo với bọn họ —— Mọi người xì xào bàn tán, cũng không có tâm tình đùa giỡn, mỗi người lên bờ thu thập xong rời đi, rất thức thời, lúc nghe được vài câu mơ hồ truyền đến, có linh cảm gì đó nhưng vẫn mang theo nghi ngờ hậm hực rời đi.

Tạ Không Minh thời khắc nào cũng chú ý, ,cảm thấy đoàn người đi rồi, liền ôm Lý Thủy: "Không có việc gì, nơi này còn lại hai người chúng ta, không cần cẩn trọng nữa, đến..."

Lý Thủy sau nửa ngày mới thở gấp một hơi, tay chân đều không còn sức lực, ngay sau đó, thân thể không kìm được mà ngã xuống, đem ƈôи ŧɦịŧ mυ'ŧ vào cả cây, cắm đến trung tâm lòng thịt tê dại không chịu nổi. Hắn kinh hô một tiếng, cũng không cách nào trèo lên bờ suối, những gợn sóng xung quanh bỗng trở nên sâu hơn, như thể bị gió thổi lung lay.

Tạ Không Minh suy nghĩ cho thân thể đối phương, quyết định sớm chấm dứt, vì thế khoái ý đâm vào tới đỉnh, lại là mấy trăm lần, đem huyệt nhỏ ȶɦασ tới tan nát. Bên trong không khỏi thắt lại,run lên, y điên cuồng ȶɦασ không ngừng, cưỡng ép làm cho Lý Thủy hai mắt mơ hồ, thần trí không rõ, nức nở. Tạ Không Minh cũng thoả mãn thở dài một tiếng, không giữ được nữa, tϊиɦ ɖϊƈh͙ tràn đầy vào trong cơ thể Lý Thủy, như muốn dùng mùi thơm của y nhuộm lên hoa huyệt tham lam.

Cuối cùng cũng mây mưa xong, người Lý Thủy vẫn còn đỏ bừng nóng rực, cắn răng nhịn rêи ɾỉ, đợi Tạ Không Minh dọn dẹp giữa mông. Bóng đêm còn rất nhợt nhạt, hắn do dự một lát, vẫn là do người bên cạnh hỗ trợ, mặc quần áo, từng bước một di chuyển về nhà.

May mắn tiệc rượu chưa tan, trong phòng yên tĩnh, Tạ Không Minh biết rõ tâm sự của hắn, nhất định phải đưa hắn vào phòng ngủ. Căn phòng của Lý Thủy được bài trí đơn giản, chiếc giường lớn được làm bằng gỗ cũ vô cùng chắc chắn, dưới gối lộ ra một góc trắng mờ ảo. Tạ Không Minh nhìn kỹ, thì ra là tấm khăn tay kia.

Lý Thủy giật mình, cuống quít đưa tay thu thập, nhưng tay Tạ Không Minh nhanh hơn, xốc lên nhìn, tất cả đều là những vật hoan tình, hơn nữa cây ngọc ấm kia trong suốt, giống như bị vuốt ve, liếʍ ʍúŧ nhiều lần khiến y nóng mắt, đáng tiếc lúc này đã không thể làm được gì nữa: "Trong phòng tiên sinh còn có rất nhiều vật tốt, đều muốn em dùng, về sau không cần vụиɠ ŧяộʍ giấu ... Em có nghe rõ không? ”

Nghe vậy, Lý Thủy cúi đầu không lên tiếng, vẻ mặt còn có mấy phần hoảng hốt. Một lúc lâu sau, lo lắng trong lòng hắn mới tan, giọng nói như con muỗi: "... Được rồi. ”

Sau khi Tạ Không Minh hài lòng rời đi, không lâu sau, ông nội cùng đệ đệ ngồi xe bò của người cùng thôn trở về, còn mang theo một gói kẹo dẻo giấy đỏ chữ hỷ.Lý Húc vui vẻ, lại nhớ thương hắn, nhặt một viên đến dập cửa. thấy trên mặt hắn còn có chút đỏ, tò mò hỏi: "Ca ca bị say nắng sao?" ”

"Kà hôm nay lên núi, không cẩn thận bị say nắng." Lý Thủy không giỏi nói dối, tùy tiện tìm lý do què quặt, vội vàng cầm kẹo dẻo do Lý Húc cho nhét vào miệng. hắn chỉ là giả bộ bình tĩnh, kì thực giữa hai chân đã có một vết ướt lớn, vừa rồi còn chưa kịp thay quần áo, đang khó chịu vô cùng.

Lý Húc cho rằng là thật, quan tâm vài câu, mới tỏ vẻ không quấy rầy hắn nữa.

Lý Thủy vội vàng khép cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng trồng thảo dược trên núi không thể lớn nhanh, nhưng Tạ Không Minh trồng không đến mấy ngày là có thể hái, cắt tỉa cành lá tàn, đem hấp cách thủy, làm thành thuốc mỡ . Lý Thủy đoán chừng hiểu ý tứ của y, ánh mắt không dám liếc đối phương chút nào, vành tai đỏ như mây chiều.

Tạ Không Minh nhìn chằm chằm người đang lo lắng trước mắt , khóe miệng mỉm cười: "Không biết thuốc hiệu nghiệm như thế nào, A Thủy đến đây thử xem, nếu có gì không ổn, ta lập tức điều phối cái mới. ”

Phía sau Lý Thủy còn ngậm ngọc ấm, một đường đi tới đã sớm ướt đẫm, phảng phất không kẹp chặt hai chân sẽ trượt xuống mất. Hắn chần chờ một hồi, ngoan ngoãn bò lên giường quỳ hai đầu gối —— Bình thường trần trụi giao hoan, không cảm nhận được gì nhiều, hiện giờ lại giống như cɧó ©áϊ nâng mông sau, để cho đối phương nhìn vào dò xét, khiến hắn xấu hổ vô cùng.

Tạ Không Minh hơi trêu chọc ngọc ấm chôn trong huyệt, vẻ mặt trầm trọng: “Kẹp chặt như vậy, em đẩy ra từ từ, sẽ không làm tổn thương thịt mềm bên trong. ”

"Tiên sinh." Lý Thủy lẩm bẩm một câu, lập tức mím môi, kìm nén, co rút phía sau, cảm giác ngọc ấm từng chút từng chút di chuyển ra ngoài, trên người đã sớm dính đầy mồ hôi.

Tạ Không Minh đứng ở một bên, hai mắt sáng lên, đưa tay dùng đầu ngón tay trêu đùa núʍ ѵú trên ngực hắn, linh hoạt khéo léo cầm lấy vật phía trước đã chảy ra một ít tϊиɦ ɖϊƈh͙

Qua hồi lâu, Lý Thủy kêu lên, thân thể mềm mại, vật cứng màu ngọc trượt ra từ trong huyệt của hắn, rơi xuống đệm chăn. đóa hoa mọc ở giữa khe mông khe khẽ mở ra, Tạ Không Minh văn vê bôi thuốc mỡ vào, rất nhanh liền tan ra, dung hoà vào lớp thịt mềm mại.Lý Thủy dần dần cảm thấy lỗ phía sau mát mẻ mềm mại, trong lòng không khỏi có chút áy náy, hóa ra đây thật sự là thuốc dưỡng sinh, không phải thuốc mỡ mê tình.

Tạ Không Minh vỗ nhẹ mông hắn, ánh mắt lóe lên: "Giữ tốt lắm, lần sau mới có thể đổi thử trò khác..."