Bệnh Trạng

Chương 22

Mặc dù Mẹ Vạn Quân để cho cậu thả lỏng một chút, nhưng Mộ không cũng không thể hoàn toàn thả lỏng, nhìn thấy người xa lạ còn là trưởng bối, làm cho cậu có chút bối rối.

"Mộ Hoàn Chân" Mẹ Vạn Quân rất hoà nhã, "Vạn Quân thường xuyên nhắc tới con"

Mộ Hoàn Chân không biết mình ở trong mắt Vạn Quân là người như thế nào, hắn sẽ giới thiệu về mình như thế nào cho người khác biết, giải thích quan hệ của hai người với gia đình của hắn ra sao

"Con chào dì..." Mộ Hoàn Chân không biết nên làm gì, chỉ có thể lặp lại câu chào hỏi.

Mẹ Vạn Quân tận lực để cho cậu thả lỏng một chút, Mộ Hoàn Chân vốn dĩ là chính mình, bà hiểu rất rõ, Mộ Hoàn Chân đang sợ sệt cái gì đó.

"Vạn Quân nói nó thích con... Nhưng có vẻ như cách tiếp cận không đúng, quá cực đoan, quá ích kỷ, không cân nhắc đến suy nghĩ của con"

Mẹ Vạn Quân vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Mộ Hoàn Chân, nghe được Vạn Quân thích cậu, trên mặt cậu khẽ động, trong mắt lộ ra một chút đờ đẫn, giống như đối với chuyện Vạn Quân thích cậu rất kinh ngạc.

"Vạn Quân chưa từng nói với con sao?" Mẹ Vạn Quân dò xét hỏi.

Mộ Hoàn Chân chưa bao giờ lo lắng chuyện này, Vạn Quân đối với cậu gần như điên cuồng chiếm hữu, cậu hoàn toàn không dám nghĩ về phương diện Vạn Quân thích cậu.

Có lẽ cậu đã tự hỏi qua, có phải thân thể mình đặc thù hay không, Vạn Quân nhất thời hứng thú mà thôi, hoặc là bản thân Vạn Quân là một người có du͙© vọиɠ chiếm hữu cực mạnh, hắn cảm thấy cậu là của hắn thì phải là của hắn, có thích hay không, làʍ t̠ìиɦ hâm nóng tình cảm vốn là không có quan hệ gì với nhau

Vạn Quân thích cậu, là chuyện cậu nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Thấy vẻ mặt Mộ Hoàn Chân thay đổi khôn lường, buồn rầu, lo sợ, ngượng ngùng đều có đủ, mẹ Vạn Quân nói, "Vạn Quân quá liều lĩnh, nó không biết nên yêu một người như thế nào, nhưng nó cũng không phải trời sinh ngang ngược"

Kế tiếp, Mộ Hoàn Chân nghe mẹ Vạn Quân kể một câu chuyện rất dài, nhân vật chính của câu chuyện không phải Vạn Quân mà là ba mẹ Vạn Quân, Vạn Quân chỉ là một người ngoài cuộc.

Vạn Quân lớn lên đến tuổi có thể đi học mẫu giáo, mẹ hắn mới quay trở về với công việc mình yêu thích.

Giúp ba Vạn Quân phát triển công ty ngày càng lớn mạnh, từ trong nước ra ngoài nước, sau đó làm ăn ở nước ngoài hoàn toàn nằm trong tay mẹ Vạn Quân.

Công việc làm ăn dần dần ổn định, đặc biệt là làm ăn trong nước, hai vợ chồng tụ họp ít xa nhau nhiều, ba Vạn Quân từ đó trở đi không ngừng liên lạc với mẹ Vạn Quân.

Ngay cả cuộc sống của người lớn cũng có thể xích mích vì mức độ bận rộn khác nhau của hai người.

Ba Vạn Quân nhiều lần đề nghị bán công ty ở nước ngoài, vợ chồng có thể gặp mặt nhiều hơn, kinh doanh thật tốt công ty trong nước cũng được.

Nhưng mắt thấy hạng mục trên tay sắp hoàn thành, ở nước ngoài cũng có người là mạch máu của công ty và việc làm ăn, để mẹ Vạn Quân đột nhiên dứt bỏ đi thì bà khó có thể làm được

Mỗi lần nhắc đến đến chuyện này, cuối cùng đều là không vui mà tan, vốn tưởng rằng đây là cuộc cãi vã bình thường, không nghĩ tới ba Vạn Quân nói cho mẹ Vạn Quân, Vạn Quân biến mất.

Đợi đến khi bà bỏ lại tất cả quay về nhà, phát hiện mình bị lừa, Vạn Quân ở nhà rất ngoan, làm như vậy chẳng qua là muốn lừa bà về nhà.

Hai người cãi nhau nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, ba Vạn Quân kiên quyết không cho bà ra nước ngoài nữa, muốn bà ở lại trong nước, giúp đỡ mình, chăm sóc Vạn Quân.

Mẹ Vạn Quân dừng một chút, "Đây là lần đầu tiên dì đồng ý với ba nó, bởi vì yêu thương Vạn Quân, sau chuyện lần này, ba Vạn Quân trở nên rối ren không thể cứu vãn"

Ba Vạn Quân cảm thấy mẹ Vạn Quân sẽ nhượng bộ, chỉ cần mình cứng rắn, cuối cùng người thắng cũng là mình.

Cho dù ở lại trong nước, ba Vạn Quân vẫn không hài lòng như trước, có lẽ do thời gian dài xa cách mang đến sự cô quạnh cùng nghi ngờ, ba hắn trở nên không tín nhiệm, bất kể mẹ Vạn Quân nói như thế nào, ba hắn cũng không tin, có thể tự mình tưởng tượng mẹ Vạn Quân nɠɵạı ŧìиɧ, cho dù là công việc, ở trong mắt ba hắn đều là đang đi gặp người đàn ông khác.

Suy nghĩ điên cuồng như vậy càng ngày càng mãnh liệt, ba hắn yêu cầu mẹ hắn ở trong nhà, đi đâu cũng không được đi, chăm sóc Vạn Quân, chăm sóc nhà cửa.

Cho đến khi hai người lại cãi vã một lần nữa, ba Vạn Quân nhốt bà ở trong nhà, sau mỗi lần cãi vã cùng chống cự, bắt đầu dùng xiềng xích, thậm chí ngay cả căn phòng lớn cũng không cho ba Vạn Quân cảm giác an toàn, ông đem nhà cửa bán đi, đổi thành căn nhà nhỏ, mỗi ngày đều giống như l*иg giam, khóa mình lại cũng khóa chặt mẹ Vạn Quân.

Khi đó mẹ Vạn Quân cùng ba Vạn Quân thuyết phục một lần nữa, ba hắn tai điếc không muốn nghe, cũng có cầu xin qua, cuối cùng biến thành sự cuồng loạn của ba Vạn Quân.

Ba hắn chỉ muốn người mình yêu ở lại, sao lại muốn làm trái ý ông ấy chứ? Lần lượt làm trái ý mình, trong đầu ba Vạn Quân bắt đầu trở nên điên cuồng, trở nên kiêu ngạo cố chấp

Thậm chí thường xuyên ôm Vạn Quân vừa mới học tiểu học đứng trước giường mẹ hắn, hết lần này đến lần khác nói cho hắn biết, thích thì phải tự mình ra sức thực hiện, đi cướp lấy, cho dù người đó muốn chạy, muốn bỏ trốn cũng phải nghĩ ra tất cả biện pháp giữ lại.

Đánh gãy chân của người đó, để cho người đó không thể chạy, cả đời phụ thuộc vào chính mình, như vậy người đó sẽ ngoan ngoãn.

Mộ Hoàn Chân nghe thôi cũng cảm thấy hít thở không thông, vẻ mặt mẹ Vạn Quân rất bình tĩnh, giống như là nói một chuyện rất bình thường.

"Bị ba nó quấn lấy 5-6 năm, rất giày vò, dì nghĩ tới việc đi tìm cái chết, cũng muốn chạy trốn, nhưng ba nó lấy chính bản thân ra uy hϊếp dì, lấy Vạn Quân uy hϊếp dì, nếu dì bỏ chạy, ông ấy liền ôm Vạn Quân từ trên lầu nhảy xuống, không có cách nào khác, còn có cha mẹ anh em, dì mà chạy trốn, ba Vạn Quân có khả năng làm ra chuyện càng điên cuồng hơn"

Mẹ Vạn Quân thở dài, "Còn bởi vì... Chính mình vẫn còn yêu ông ấy... Chính mình cũng điên cuồng như ông ấy..."

Ba Vạn Quân quanh năm lo lắng cùng nóng nảy, huyết áp cũng không hạ xuống được, tim cũng có vấn đề, đến lúc Vạn Quân vừa học trung học, đột nhiên qua đời.

Cứ như vậy nên sau này mẹ Vạn Quân mới được giải thoát, "Sau khi Vạn Quân thi đại học, dì mới ra nước ngoài, nó không muốn ra nước ngoài sinh sống, cho nên vẫn luôn ở trong nước"

Trò chuyện về Vạn Quân, ánh mắt mẹ Vạn Quân không còn kéo dài thâm sâu nữa, "Lúc Vạn Quân học trung học, tính cách rất áp lực, nó không muốn dì lo lắng, liền cố gắng tiếp xúc với người khác, có bạn bè nên đi ra ngoài một chút, quả thật làm cho nó cởi mở không ít, nói chuyện nhiều hơn, cũng sẽ nở nụ cười. "

Nhưng mẹ Vạn Quân biết rõ, giáo dục sai lầm lúc nhỏ đã ăn sâu vào trong trí nhớ của hắn, còn chôn vùi trong thân thể Vạn Quân, hắn thấy ba hắn điên cuồng nhiều năm như vậy, nhìn thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng, đã sớm lưu lại bóng ma trong cuộc đời hắn

"Mãi cho đến khi học đại học, Vạn Quân cũng đang cố gắng trở nên tốt hơn..." Mẹ Vạn Quân nhìn Mộ Hoàn Chân, "Mộ Hoàn Chân, con không phải nguyên nhân khiến Vạn Quân điên cuồng, là chính bản thân nó không xử lý tốt tình cảm đối với con, nhưng nó không giống ba của nó, Vạn Quân đang cố gắng khắc phục, có thể nó thích con nên đã vượt qua và kiểm soát được du͙© vọиɠ chiếm hữu"

Giơ điện thoại di động lên, khuỷu tay cũng chua xót, Nhưng Mộ Hoàn Chân không nhúc nhích, nín thở nghe mẹ Vạn Quân nói chuyện.

"Nó nhiều lần đều muốn về nước tìm con, may mắn mỗi lần tin nhắn của con đều trở về với nó, nó dựa vào phản ứng hàng ngày của con để kéo dài mạng sống"

Mẹ Vạn Quân nói vẻ mặt lộ rõ vẻ xúc động, nghe được hai chữ kéo dài mạng sống, hô hấp của Mộ Hoàn Chân đều nghẹn lại.

Mộ Hoàn Chân đơn thuần mềm mại, lúc mẹ Vạn Quân lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền hiểu được vì sao Vạn Quân lại thích cậu, người như vậy sẽ bao dung, sẽ nhân nhượng tính cách ác liệt của Vạn Quân, người càng sạch sẽ, càng làm cho nội tâm tăm tối của Vạn Quân rục rịch, sau khi hai người ở chung, là Vạn Quân trước tiên không cách nào tự kiềm chế.

"Dì không cóp giúp Vạn Quân giả bộ đáng thương, nói những lời tốt đẹp, dì cũng hy vọng Vạn Quân có thể tìm được một người yêu thương nó, giúp nó thoát khỏi tình trạng hiện tại, Mộ Hoàn Chân, con thích Vạn Quân sao?"

Mộ Hoàn Chân không dám trả lời, cậu thích Vạn Quân, cũng không phải là Vạn Quân điên cuồng như vậy, mà là người có thể bình tĩnh cùng cậu nói chuyện, là một người ấm áp.

Mẹ Vạn Quân lại nói, "Dì biết Vạn Quân đang phạm tội, nếu con không thích nó, hoàn toàn là bị ép buộc, dì sẽ giúp con, cách xấu nhất là dì tự tay đưa nó vào tù, như vậy nó sẽ không làm ra chuyện khủng khϊếp hơn nữa"

"Không cần..." Mộ Hoàn Chân gần như buộc miệng nói ra

Mẹ Vạn Quân dường như có thể khẳng định, Mộ Hoàn Chân thích Vạn Quân, bà có thể hiểu tình cảm như vậy, vừa yêu vừa hận, còn không nỡ buông xuống, trong tuyệt vọng lại có sự chờ mong.

"Vậy con cho Vạn Quân một chút thời gian... Chờ nó trở về, thời điểm tìm được con, nó nhất định sẽ tốt hơn" Mẹ Vạn Quân muốn sờ đầu Mộ Hoàn Chân, đứa nhỏ này quá ngoan ngoãn dễ dàng bị bắt nạt, "Dì thay Vạn Quân làm ra chuyện trước đó xin lỗi con"

Mộ Hoàn Chân nhẹ nhàng lắc đầu, lời xin lỗi cậu đã nghe Vạn Quân nói rất nhiều lần, hơn nữa cậu biết rõ mình không nỡ, bản thân cũng ở trong mâu thuẫn.

.

Chương sau có thay đổi chút chút về mặt tình cảm nên mình sẽ thay đổi cách xưng hô của hai bạn trẻ nha -