Ở độ cao là lầu sáu, Vạn Quân không có kiên nhẫn đứng chờ thang máy, theo cầu thang chạy lên, Mộ Hoàn Chân đã đứng ở cửa nhà chờ hắn.
Còn mặc đồ ngủ mùa hè, trên cánh tay nổi lên một tầng sởn gai ốc
Vạn Quân thở hồng hộc đi tới trước mặt Mộ Hoàn Chân, hai tay chống đầu gối thở dốc.
Cho dù là mặc đồ ngủ, đều là một bộ dạng ngoan ngoãn, mặc cho người ta gây khó dễ.
Bình tĩnh lại một chút, Vạn Quân đứng thẳng người, mạnh mẽ ôm lấy cậu, "Bé cưng..." Tựa vào bả vai Mộ Hoàn Chân, nhắm mắt lại thì thầm.
Bị Vạn Quân ôm qua vô số lần như vậy, Mộ Hoàn Chân theo bản năng ôm lấy thắt lưng hắn. Trong cổ họng Vạn Quân bị tắc nghẽn, cánh tay ôm chặt hơn một chút, "Bảo bối... Đừng rời xa tôi..."
Mộ Hoàn Chân không biết lúc này nên đối mặt với Vạn Quân như thế nào, bá đạo lại bất lực, mãnh liệt lại yếu ớt.
Ánh sáng quét qua tóc mai Vạn Quân, mồ hôi làm ướt tóc bên tai.
Tuy rằng ngoài miệng không trả lời câu hỏi của Vạn Quân, nhưng trên tay không tự giác lau mồ hôi cho hắn.
Vạn Quân sửng sốt, vùi đầu vào vai Mộ Hoàn Chân, tham lam hít mùi hương trên người cậu, mang theo chút hương thơm của sữa tắm, cùng độ ẩm nhàn nhạt vừa mới tắm xong.
"Nhớ em..." Vạn Quân luôn trắng trợn nói ra những lời như vậy, Mộ Hoàn Chân trở tay không kịp, không biết nên đáp lại hắn như thế nào.
"Cục cưng..." Vạn Quân một bên gọi Mộ Hoàn Chân, một bên từ trên vai cậu đứng thẳng lên, môi cọ xát trên gò má Mộ Hoàn Chân, cuối cùng lại cùng cậu hôn môi
Nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng, gần như làm cho Mộ Hoàn Chân không có sức lực chống đỡ. Vạn Quân hôn môi một hồi lại buông ra, dính chặt lấy cậu thì thầm nói, "Thật nhớ em... Cưng à..."
Hốc mắt Mộ Hoàn Chân nóng lên, nhịn không được mà run rẩy, nếu như hôm nay không có chuyện ngoài ý muốn, cậu cũng sẽ rất nhớ tên biếи ŧɦái này, nhưng hiện tại đối phương là Vạn Quân, cậu không biết nên làm thế nào mới phải.
Không nhận được câu trả lời của Mộ Hoàn Chân, môi dạo chơi trên cổ cậu, ngậm ngay vị trí ở gần xương quai xanh, liều mạng cắn một cái.
Cảm giác hơi đau đớn làm cho Mộ Hoàn Chân kêu lên một tiếng. Vạn Quân giống như không có ý buông cậu ra, trong miệng dùng sức mυ'ŧ, mãi cho đến khi xuất hiện một vết hôn đỏ thẫm, hắn mới bỏ qua.
Vạn Quân từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, "Quà tặng"
Khuyên vυ'.
Mộ Hoàn Chân trong đầu ong ong chấn động, cứng nhắc nhận lấy, mặt đỏ bừng mất tự nhiên, rất nhanh nhét vào trong túi quần ngủ.
Nhìn cảm xúc của Vạn Quân giống như hồi phục lại, Mộ Hoàn Chân mềm giọng nói nhỏ, "Anh mau về nhà đi..."
"Em đang đuổi tôi..." Giọng nói Vạn Quân trầm thấp, Mộ Hoàn Chân nghe ra một chút tủi thân.
Giọng nói hai người cũng không còn vội vàng như lúc trước, không còn đối đầu gay gắt như vậy nữa.
"Quá muộn rồi, người nhà tôi trở về sẽ nhìn thấy..." Mộ Hoàn Chân mềm mại, môi hiện ra vết nước trong suốt, khóe mắt đều dính chút nước mắt quyến rũ, loại bộ dạng này, chỉ có khi cùng người đàn ông làm nũng đòi hỏi mới xuất hiện.
Vạn Quân cho dù không nỡ nhưng trong lòng cũng được an ủi, hôn lên trán Mộ Hoàn Chân, "Tôi đi nhé, bảo bối..."
Đưa mắt nhìn Vạn Quân rời đi, Mộ Hoàn Chân mới thở phào nhẹ nhõm, quay trở về phòng, trên người bị Vạn Quân chạm qua, còn đang lâm râm nóng lên.
Bất giác sờ lên trán, Mộ Hoàn Chân vô lực lui vào trong chăn.
Cái hộp trong quần ngủ, Mộ Hoàn Chân lúc này mới nhớ tới chuyện khuyên vυ', cố nén cảm giác xấu hổ, cậu mở cái hộp ra.
Mộ Hoàn Chân sửng sốt, nằm trong hộp cũng không phải là khuyên vυ', mà là một cái nhẫn nhỏ.
Đầu ngón tay run rẩy, mũi cũng chua xót, Mộ Hoàn Chân ôm tay ở trên giường run rẩy khóc lên.
Cậu nghĩ không ra Vạn Quân rốt cuộc muốn làm gì, cậu cũng đã suy nghĩ thật kỹ chuyện quan hệ xá© ŧᏂịŧ không rõ ràng với Vạn Quân cả đời cũng sẽ như vậy, làm một nô ɭệ nhỏ bé ngoan ngoãn nghe hắn sắp xếp, nhưng vì sao lại muốn cho cậu cái suy nghĩ không cần thiết.
Có lẽ ngày hôm nay lăn qua lăn lại mệt mỏi, hai người đều bị vây trong một ngày tâm tình dao động cực độ, Vạn Quân không gọi điện thoại cho cậu nữa.
Ngày hôm sau chính là cuối tuần, mới sáng sớm Vạn Quân đã gọi điện thoại tới, "Bé yêu, tôi đến nhà em có được không"
Mộ Hoàn Chân rất ngoan ngoãn, không có từ chối, cậu biết dù cho cậu không đồng ý, Vạn Quân vẫn sẽ bá đạo đến đón cậu.
Dưới lầu, Vạn Quân ngồi trong taxi chờ cậu, thấy Mộ Hoàn Chân lên xe, cùng tài xế báo vị trí.
Mộ Hoàn Chân không nghĩ tới Vạn Quân sống một mình, một mình ở trong căn nhà hiện đại kiểu Tây.
Vừa vào cửa, Mộ Hoàn Chân đã bị Vạn Quân ấn ở trên cánh cửa hôn, nhịn cả một đêm, thân thể Vạn Quân đều đang phát run, ánh mắt gấp đến độ ứ máu.
Mộ Hoàn Chân theo ánh sáng liếc qua mặt Vạn Quân, theo bản năng nhắm mắt lại, mãi cho đến khi Vạn Quân thở hổn hển buông cậu ra, cậu mới mở miệng, "Muốn đeo bịt mắt..."
Bị tìиɧ ɖu͙© làm cho cho đầu óc choáng váng, Vạn Quân không nghĩ nhiều Mộ Hoàn Chân vì sao lại đưa ra yêu cầu này.
Chỉ cảm thấy trong mắt cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có Mộ Hoàn Chân, "Được" Dứt lời giống như đánh giặc nhanh chóng lột quần áo hai người, ôm Mộ Hoàn Chân một đường đi về phía phòng tắm ở lầu hai.
Bịt mắt ở trong phòng ngủ, Vạn Quân không kịp đi lấy, tiện tay cầm băng đô mang đến cho Mộ Hoàn Chân đeo.
Trước mắt đột nhiên là một mảnh tối đen, chỉ có một đốm sáng và hình dáng của Vạn Quân, là cảm giác quen thuộc của Mộ Hoàn Chân, tình thế khó có thể khống chế đưa tay về phía Vạn Quân, "Chồng ơi..."
Đầu óc Vạn Quân có chút mơ hồ, ngồi ở trong bồn tắm, đem Mộ Hoàn Chân ôm chặt.
"Cưng à..." Bên tai là giọng nói và hơi thở quen thuộc của người đàn ông, thân thể nhớ rõ cảm giác của hắn, l*и nhỏ khép kín lại vài ngày, trong nháy mắt dường như đã ướŧ áŧ, miệng l*и từng chút một hút lấy nước trong bồn tắm.
Vạn Quân nặn gel bôi trơn, trước tiên không có sờ l*и da^ʍ của Mộ Hoàn Chân, mà là thăm dò bên trên c̠úc̠ Ꮒσα.
Lỗ đít lâu ngày không được sử dụng chặt chẽ đến lạ thường, Vạn Quân kiên nhẫn mở rộng, vách thịt mυ'ŧ chặt ngón tay, ngón tay đâm chọc có chút nhọc nhằn.
Đổi thành gel bôi trơn có thương hiệu, có hiệu quả tăng cảm giác vui sướиɠ, Mộ Hoàn Chân rất nhanh không chịu nổi, ôm cổ hắn làm nũng, "Chồng ơi... Đừng nghịch nữa... Từ bỏ... Cú© Ꮒσα... Nóng quá..."
Biết Mộ Hoàn Chân cao trào sẽ rất lâu, cho dù là ngồi ở trong nước, Vạn Quân cũng cảm nhận được l*и da^ʍ đang dán sát vào đùi hắn, chảy ra một đống dịch da^ʍ
Nước trong bồn tắm không sâu, Vạn Quân ôm người thay đổi tư thế, đem Mộ Hoàn Chân đặt ở dưới thân, toàn thân được ngâm trong nước, chỉ lộ ra cái đầu ở bên trên.
Hai chân bị đặt ở mép bồn tắm, xuyên thấu qua mặt nước, Vạn Quân có thể nhìn thấy c̠úc̠ Ꮒσα đỏ thẫm được mở rộng, trong đầu lại bắt đầu ong ong chấn động, đỡ ©ôи ŧɧịt̠ bự chen vào.
Mộ Hoàn Chân bị đυ. đến động đậy, "Ưʍ..."
Khóe miệng chảy đầy nước miếng, để Vạn Quân cúi người liếʍ sạch sẽ cho cậu, dưới thân ȶᏂασ vừa tàn nhẫn vừa sâu, nước trong bồn tắm đều bị tràn ra.
Nước nóng vây quanh khiến Mộ Hoàn Chân có cảm giác an toàn, bầu không khí khô nóng làm cho hiệu quả của gel bôi trơn rất rõ ràng, Mộ Hoàn Chân ban đầu là làm ở phía trên mới có thể nói mê sảng, hiện tại vừa mới bị tiến vào đã bắt đầu rên một cách dâʍ đãиɠ.
Bên trong l*и non rất khó chịu, Vạn Quân vẫn đυ. phía sau, hoàn toàn không để ý đến bên trong l*и da^ʍ của cậu, Mộ Hoàn Chân muốn tự mình đưa tay sờ, lại bị Vạn Quân ngăn cản một phen
"A a... Chồng à..."
Cái l*и này chính là của hắn, cho dù bản thân Mộ Hoàn Chân nếu không có sự cho phép của hắn cũng không được đυ.ng vào.
"Bé ngoan... Phía sau có phải rất sướиɠ không?" Vạn Quân nắm lấy tay Mộ Hoàn Chân, để cậu ôm cổ hắn.
Sướиɠ muốn chết, miễn là được Vạn Quân đυ. thì rất sướиɠ, nhưng cái l*и lại trống rỗng quá khó chịu, "Chồng... Ưʍ... Muốn..."
Vạn Quân như khen thưởng sờ hộŧ ɭε một cái, Mộ Hoàn Chân ngửa mặt lắc đầu, "Không phải ông xã đang đυ. em sao? Còn muốn gì nữa?"
"Muốn..." Mộ Hoàn Chân lấy lòng liếʍ mặt Vạn Quân, ướŧ áŧ trả lời, "Đều muốn... Hức ưʍ..."
Vạn Quân cũng không trốn tránh, bị Mộ Hoàn Chân liếʍ đến trên mặt đầy nước miếng, "Muốn cái gì?"
"L*и da^ʍ... A hức..." Chính mình nói ra hai chữ "l*и da^ʍ", Mộ Hoàn Chân xấu hổ khóc rất lớn tiếng.
Vạn Quân tiếp tục đυ. vách thịt, không nhanh không chậm nói, "Phía sau không muốn bị đυ. sao?"
Vấn đề này dường như rất khó suy nghĩ, Mộ Hoàn Chân có chút vội vàng, chỉ có thể khóc loạn, "Phía sau... Cũng muốn..."
Vạn Quân sủng nịch cười nói, "Bé cưng tham lam như thế, vậy em tự chơi ra nước, chồng liếʍ sạch sẽ cho em có được hay không..."
Được sự đồng ý của Vạn Quân, Mộ Hoàn Chân mới đưa tay sờ l*и nhỏ ướt dầm dề.
Lỗ đít da^ʍ cùng ©ôи ŧɧịt̠ bự kết hợp cùng một chỗ, tốc độ đυ. ȶᏂασ rất nhanh, làm cho vách thịt mềm bên trong đều chen chúc cùng một chỗ, ©ôи ŧɧịt̠ bự cùng nếp nhăn thịt ở trên đan xen nhau, c̠úc̠ Ꮒσα sẽ không bú chặt, nhưng chỉ cần Vạn Quân rút ra, Mộ Hoàn Chân sẽ cố gắng siết chặt vách thịt giữ lại.
Ngón tay mảnh khảnh mở rộng lỗ l*и, thủ da^ʍ dưới mí mắt Vạn Quân, ngón tay trắng nõn bóp lấy hộŧ ɭε, bất chấp đè vào trong l*и da^ʍ, Mộ Hoàn Chân hiện tại chỉ biết là rất sướиɠ, không biết đau là gì
Bóp hộŧ ɭε sưng lên một vòng, mới nhét ba ngón tay vào trong lỗ l*и, ăn đủ ©ôи ŧɧịt̠ bự của Vạn Quân, ngón tay đυ. thế nào cũng không đủ, thịt mềm bị kéo lộ ra bên ngoài, cứ như vậy đáng thương chảy nước da^ʍ, du͙© vọиɠ không được thoã mãn
"Hức hức..." Muốn, nhưng bản thân chơi không thể tận hứng.
Vạn Quân vuốt ve mặt Mộ Hoàn Chân, dỗ dành nói, "Sao lại khóc? "
Mộ Hoàn Chân rút ngón tay ra ôm lấy cánh tay Vạn Quân, giả vờ rơi xuống nước, "Chồng ơi... Giúp bảo bối..."
Vạn Quân cúi đầu mυ'ŧ đầṳ ѵú của Mộ Hoàn Chân, cái vυ' nhỏ này vẫn không có xu hướng to lên, chỉ cần nhào nặn ở trong tay liền trở nên mềm mại.
"Chồng giúp em?" Vạn Quân đυ. vào chậm hơn rất nhiều, cố ý tra tấn Mộ Hoàn Chân "Vậy sau này em sẽ có người đàn ông khác sao? Em sẽ không rời khỏi chồng chứ?"
Mộ Hoàn Chân liều mạng lắc đầu, trong đầu chỉ có một âm thanh khuất phục, đứt quãng nói, "Chỉ có... Chỉ có một mình chồng... Chồng ơi... Nhớ anh..."