Bệnh Trạng

Chương 12

Gần đây hai người thường xuyên liên lạc với nhau, người đàn ông thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho Mộ Hoàn Chân, nói lời đùa giỡn một phen, cuối cùng đều là Mộ Hoàn Chân tức giận đến mức hai má đỏ bừng.

Mộ Hoàn Chân đang luyện đàn trong phòng học âm nhạc, điện thoại di động "ting" một tiếng, có tin nhắn gửi đến

Không cần nhìn cậu cũng có thể đoán được là tin nhắn của tên biếи ŧɦái kia, bởi vì ngoại trừ hắn, sẽ không có người nào dùng cách này liên hệ với cậu.

Mộ Hoàn Chân đặt đàn lên đùi, lén lút nhìn bạn học xung quanh một cái, tất cả mọi người đều làm chuyện của riêng mình, lúc này mới bắt đầu lén cầm điện thoại di động xem tin nhắn.

"Đi đến học viện quản lý, nhà vệ sinh nam ở tầng ba, nhà vệ sinh thứ hai, ở trong đó cởϊ qυầи lót ra"

Mộ Hoàn Chân sợ tới mức thiếu chút nữa cầm điện thoại không vững, tên biếи ŧɦái này lại muốn làm gì, "Tôi không đi"

"Vậy tôi đến giúp em cởi"

Mộ Hoàn Chân tức giận đến run rẩy, chỉ có thể trả lời, "Tôi tự mình đi" Cậu lại ngoan ngoãn đến chỗ giáo viên xin nghỉ, đi về phía học viện quản lý.

Hiện tại đang là giờ học, trong nhà vệ sinh không có ai, Mộ Hoàn Chân tìm được vị trí mà tên biếи ŧɦái nói, cọ xát cởϊ qυầи ra.

Mãi cho đến khi ra khỏi nhà vệ sinh, mới gửi tin nhắn cho người đàn ông, "Tên biếи ŧɦái đáng chết"

Bên trong đũng quần lỗ rõ khe hở, khi đi đường, l*и nhỏ cọ xát trên quần ngoài thô ráp, không tới mấy cái thịt l*и đã hoàn toàn mở ra, Mộ Hoàn Chân có thể cảm nhận được động tĩnh của lỗ l*и, nó đóng mở liên tục làm vải thô bị hút vào bên trong.

Người đàn ông nhận được tin nhắn, nhìn thấy Mộ Hoàn Chân đã đi xa, lúc này mới đi vào trong cầm lấy qυầи ɭóŧ, lại trả lời, "Có phải l*и da^ʍ cọ ra nước hay không, đĩ nhỏ dâʍ đãиɠ"

Đối với người đàn ông một chút biện pháp cũng không có, Mộ Hoàn Chân không dám mắng hắn, cũng không dám không trả lời tin nhắn, "Anh quá đáng ghét"

Người đàn ông không hiểu sao cảm thấy hờn dỗi, trên qυầи ɭóŧ còn dính chút nước da^ʍ nóng ấm của Mộ Hoàn Chân, hắn nhét qυầи ɭóŧ vào trong túi, ngón tay cuộn ở trên mặt, một bên trả lời tin nhắn, "Có muốn không? Buổi tối chúng ta đến công viên chơi"

Nói giống như là đi chơi bình thường, thực ra sau lưng là chuyện dơ bẩn dâʍ ɭσạи.

Cũng không đợi Mộ Hoàn Chân trả lời tin nhắn, người đàn ông lại nói, "Có phải ướt đẫm rồi không? Buổi tối chồng giúp bé cưng liếʍ sạch sẽ nhé"

Cái l*и của Mộ Hoàn Chân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến căng thẳng, có thứ gì đó muốn trào ra, tin nhắn của tên ác ma này còn chưa dừng, giống như có thể nhìn thấy phản ứng của Mộ Hoàn Chân vậy, "Kẹp chặt l*и nhỏ một chút, nước da^ʍ chảy ra sẽ làm ướt quần"

Mộ Hoàn Chân gần như muốn đứng không vững, mồ hôi trên tay nhễ nhại, vội vàng gọi điện thoại cho người đàn ông.

Nhận được điện thoại của Mộ Hoàn Chân, người đàn ông vẫn là bộ dạng không đứng đắn kia, Mộ Hoàn Chân nôn nóng nói, "Anh đừng gửi nữa..."

Người đàn ông ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh cũng rất trống rỗng, giọng nói rung động lòng người, "Có cảm giác không? Cục cưng à"

"Biếи ŧɦái..." Nghĩ đến trong lớp học bên cạnh đều là người đang học, Mộ Hoàn Chân ngay cả nổi giận cũng không dám lớn tiếng.

"Vậy em nói cho chồng nghe, có phải chảy nước da^ʍ rồi hay không, buổi tối có muốn chồng liếʍ cho em không, bé cưng nói cho tôi biết, tôi sẽ không gửi nữa"

Biết rằng người đàn ông nói được làm được, nếu chính mình không chịu mở miệng, hắn nhất định sẽ tiếp tục trêu chọc mình, Mộ Hoàn Chân chạy chậm đến góc cầu thang, xác định không có ai, nhỏ giọng nói, "Phải"

"Cái gì?" Người đàn ông mang theo ý cười.

"L*и... L*и nhỏ chảy nước..." Giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.

Người đàn ông còn không định buông tha cho cậu, "Muốn chồng liếʍ cho em không?"

Mộ Hoàn Chân dựa lưng vào vách tường, hai chân không vội vàng kẹp chặt lại, "Muốn..."

Người đàn ông xấu xa đến cực hạn, "Tôi là đang gọi cho Tiểu Chân nói chuyện sao? Cưng muốn cái gì? Nói rõ ràng đi"

Mộ Hoàn Chân nhắm chặt hai mắt lại, chóp mũi cũng xấu hổ đến ửng đỏ, "Muốn chồng liếʍ..."

"Chụt" người đàn ông hôn điện thoại di động một cái, "Bảo bối thật ngoan, buổi tối chờ chồng"

Gần đây bị tên biếи ŧɦái quấn chặt, Mộ Hoàn Chân cũng không có sinh lực đi đến sân thể dục xem Vạn Quân chơi bóng, hôm nay tan học đi qua sân thể dục, đúng lúc nhìn thấy Vạn Quân ở đây.

Đoán chừng là nghỉ ngơi giữa trận, một đám nữ sinh vây quanh bên người Vạn Quân, Vạn Quân khẽ mỉm cười uống nước và nói chuyện với các cô nàng.

Sau khi nhìn thoáng qua, Mộ Hoàn Chân không dám nhìn nữa, thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời vậy, cậu chỉ có thể trông chứ không thể có được.

Mỗi lần thiếu niên xinh đẹp xuất hiện, Vạn Quân đều có thể phát hiện, lại đứng ở bên ngoài lưới sắt, tha thiết nhìn sân bóng, trong mắt có thể nhìn thấy khát vọng được vẽ lên rất sinh động, cậu đã lâu không tới đây, hôm nay thời gian ở lại cũng không lâu, rất nhanh liền vác hộp đàn rời đi.

Trong căn nhà gỗ nhỏ ở công viên, chỉ có một mình Mộ Hoàn Chân, lúc đi trên đường, thịt l*и cọ xát liên tục, hộŧ ɭε vừa đau vừa ướt, cậu nhịn không được gỡ bịt mắt xuống, cởϊ qυầи ra nhìn thịt l*и bên trong.

Hộŧ ɭε đã sưng lên một vòng, đầu hộŧ ɭε nhô ra ướt sũng, Mộ Hoàn Chân dùng ngón tay gãy nhẹ một cái, thân thể không ngừng run rẩy.

Người đàn ông lặng lẽ đi vào nhà gỗ, vừa bước vào liền thấy Mộ Hoàn Chân ngồi đưa lưng về phía hắn, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, mà bịt mắt ném ở một bên.

Người đàn ông nhẹ nhàng bước tới, từ phía sau bỗng nhiên bị một người nào đó ôm lấy, Mộ Hoàn Chân sợ tới mức run rẩy, không kịp nói chuyện, người đàn ông đã đeo bịt mắt lên cho cậu, "Tiểu Chân, đang nhìn cái gì?"

Người trong ngực run bần bật, giống như là sợ hãi, người đàn ông mở tay cậu ra tiếp tục nói, "Không đợi được chồng nên chính mình bắt đầu tự chơi?"

Nghe được giọng nói quen thuộc của người đàn ông, lúc này Mộ Hoàn Chân mới bình tĩnh lại, "Anh... Anh làm tôi sợ chết khϊếp..."

"Lá gan thật nhỏ." Người đàn ông véo má Mộ Hoàn Chân, ngược lại nằm sấp ở dưới háng cậu, "Để chồng nhìn nào... Hừm... Thật đáng thương, hộŧ ɭε bị cọ sưng lên cả rồi"

Người đàn ông một bên nói chuyện, hơi thở cực nóng toàn bộ đều đánh vào bên trên l*и nhỏ, bên trong giống như được cứu sống, bắt đầu mấp máy, trên dưới hộŧ ɭε cũng dao động không ít.

Người đàn ông kéo quần của Mộ Hoàn Chân, banh chân cậu ra, mặt dán sát vào háng, một ngụm ngậm lấy hộŧ ɭε lộ ra bên ngoài.

Cảm giác ấm áp khiến Mộ Hoàn Chân ôm lấy đầu người đàn ông, trong miệng rên ưm a, thoải mái đến lợi hại.

Đầu lưỡi trêu đùa hộŧ ɭε , dọc theo hộŧ ɭε liếʍ vào trong, đầu lưỡi mô phỏng động tác lúc làʍ t̠ìиɦ, ở miệng l*и ra ra vào vào, lúc thì liếʍ hút.

Ngón chân Mộ Hoàn Chân cuộn tròn, thịt l*и căng thẳng, nước da^ʍ trực tiếp phun ra, miệng người đàn ông bú ɭϊếʍ một cái, lúc này mới buông cậu ra.

"Bảo bối, phun nước da^ʍ rồi, thích như vậy sao?"

Bị người đàn ông ôm lên, Mộ Hoàn Chân đeo bịt mắt, người đàn ông không nhìn thấy biểu tình của cậu, chỉ nhìn thấy cậu ngây ngốc chảy nước miếng.

Bên trong lỗ l*и vẫn luôn co rút, Mộ Hoàn Chân còn đang ở trong trạng thái sung sướиɠ, trống rỗng khó chịu. Trong miệng bắt đầu run rẩy cầu xin người đàn ông, "Chồng... Chồng ơi..."

Chỉ là được Mộ Hoàn Chân gọi hai tiếng, người đàn ông cũng có chút chịu không nổi, lần đầu tiên người đàn ông gấp gáp đến như vậy, "Cục cưng, giúp chồng liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ có được hay không, muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng không?"

Cổ họng Mộ Hoàn Chân căng thẳng, "Chồng... Ưʍ... Chồng..."

Tuy rằng Mộ Hoàn Chân không hoàn toàn đồng ý, nhưng người đàn ông biết rõ cậu sẽ nguyện ý, hắn cũng không phải ép Mộ Hoàn Chân liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ giúp hắn, thế nhưng Mộ Hoàn Chân lại có thể đồng ý, chính là làm hắn cảm động.

Để cho Mộ Hoàn Chân quỳ gối giữa hai chân hắn, người đàn ông vuốt ve khuôn mặt Mộ Hoàn Chân, giọng điệu ôn nhu có thể ngán chết người, "Bé cưng, mở miệng nào"

Mộ Hoàn Chân nghe lời vô cùng, lè lưỡi dán lên lỗ đái của người đàn ông, liếʍ qua liếʍ lại