Mỹ Nhân Kiều Mềm Ngày Ngày Được Tưới

[TG1] Chương 12: Bị Ŧiиɦ ᗪịƈɦ của kẻ xấu xa bắn đầy bụng nhỏ (H)

Suy nghĩ của cậu như bị rỉ sắt, chỉ biết là không giống, lại không giải thích được vì sao không giống nhau.

Đôi chân thon dài, đầy đặn kẹp chặt hai bên sườn Phong Mặc Từ. Tất ren trắng trên đùi đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra thấm ướt nhẹp từ lâu, bó sát ở trên đùi mỹ nhân.

“A ~! Không, nóng…… Nóng quá……”

Tử ©υиɠ nhỏ bị tinh đặc nóng bỏng cọ rửa, như là muốn phủ lấp toàn bộ hương vị của chủ nhân đời trước, muốn dịch thể sền sệt của mình dính vào mỗi một chỗ nơi này.

“Xấu xa, hu hu hu người xấu, đồ xấu xa……”

Âm thanh nghẹn ngào, mềm mại của Ngôn Úc thốt ra tiếng trách mắng, nhưng những lời đó sao có thể ảnh hưởng tới một con chó thối nghiện vợ? Bất cứ cái gì mang theo lực sát thương, đều chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nô tính trong người nó, cuối cùng khiến nó thể hiện hết lên người chủ nhân.

Giống như bây giờ, gậy thịt của Phong Mặc Từ bắn tinh càng lúc càng hung, bụng nhỏ của Ngôn Úc lại một lần nữa bị tinh đặc làm cho phình to.

Thậm chí bởi vì quá đầy mà tràn ra ngoài, sau khi rút đầu khấc, tử ©υиɠ liền bắt đầu phun nhổ toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Nhưng bất đắc dĩ, cơ thể tiểu mỹ nhân dường như có thiên phú dị bẩm, trời sinh là để ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, tử ©υиɠ đói khát cứ thế khóa chặt đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chó thối ở bên trong.

Sau đó lại dường như thật sự ăn hết chúng, bụng nhỏ một lần nữa trở về trạng thái bình thường.

Phong Mặc Từ rút dươиɠ ѵậŧ mình ra khỏi hoa huyệt Ngôn Úc, ôm vợ hôn một cái.

Chó thối còn chưa thỏa mãn với việc đâm sưng cái miệng nhỏ bên dưới của vợ, vẫn muốn mυ'ŧ cái miệng đó đến trầy da.

“Hu hu hu…… Xấu xa!” Đầu Ngôn Úc choáng váng, cơ thể run rẩy vì cao trào, cậu bị tên xấu xa nào đó cᏂị©Ꮒ đến mức chỉ có thể thốt lên được câu này.

Không chỉ hành động từ chối mềm mỏng, ngay cả lời nói cũng rất nhẹ nhàng.

Nếu không phải sợ làm hỏng hoa huyệt của tiểu mỹ nhân nhỏ xinh, Phong Mặc Từ đã sớm đâm con chim cứng ngắc của mình vào âʍ đa͙σ một lần nữa.

Đầu lưỡi cạy mở hàm răng của Ngôn Úc, tiến thẳng vào trong, mυ'ŧ mυ'ŧ khiến Ngôn Úc kêu hừ hừ, cả người vừa thơm vừa da^ʍ, khiến Phong Mặc Từ hận không thể ăn sạch cái miệng nhỏ ấy vào bụng.

“Ưm……” Chó thói kịp thời liếʍ sạch nước bọt chảy ra từ khóe môi, Ngôn Úc bị động thừa nhận, hoa huyệt lại bắt đầu chảy dâʍ ɖị©ɧ, thấm ướt hai cánh môi âʍ ɦộ đã bị cᏂị©Ꮒ sưng, cửa huyệt vẫn còn một cái lỗ nhỏ bất an đang tự động khép mở.

“Không……”

Ngôn Úc tranh thủ thời gian nói một câu, lại bị Phong Mặc Từ lấp kín, đôi môi bị mυ'ŧ sưng lên, lưỡi mềm bị quấy loạn đến mức không còn bất cứ chủ kiến gì, chỉ biết duỗi ra cầu xin sự thoải mái.

“Sao lại không cần?”

Biểu cảm trên mặt Phong Mặc Từ lộ vẻ thoả mãn, nhẹ buông Ngôn Úc rồi hỏi.

Người tiểu mỹ nhân mang đầy hương thơm, xinh đẹp, ngọt lịm, khiến gã dù ăn thế nào cũng không đủ.

“Anh……” Môi dưới của Ngôn Úc đỏ lên vì ma sát, nước mắt lưng tròng, cậu thề rằng sẽ không bao giờ phát sóng trực tiếp nữa, bởi vì rất có khả năng…

Sẽ gặp phải biếи ŧɦái……

Hệ thống tiên sinh trong không gian hệ thống trầm mặc, anh rất muốn nói thật ra dù không phát sóng trực tiếp, cũng sẽ gặp phải biếи ŧɦái.

Sau khi lừa được Thịnh Cẩm đi xử lý công việc, một tên biếи ŧɦái khác liền phát hiện, tiểu mỹ nhân thế mà không có ở trong phòng.

Trần Trình nhìn căn phòng trống không trên màn hình theo dõi, hơi dừng lại, người có thể đi chỗ nào chứ?

Những người Ngôn Úc quen và nơi cậu thường đến hắn đều biết. Nghĩ đến đây, Trần Trình kéo màn hình giám sát trở về.

Cùng lúc đó, Thịnh Cẩm, kẻ bị người trong nhà và Trần Trình liên hợp lừa đi đã chạy tới phòng trọ, đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa.

Hắn đúng là bị gia đình đuổi đi, nhưng không có nghĩa là hắn muốn trở về.

Cũng không biết tiểu mỹ nhân bây giờ thế nào, có nhớ hắn không. Thịnh Cẩm khẽ cười, tra chìa vào ổ.

Nơi phòng ở lúc này, Ngôn Úc đang bị Phong Mặc Từ ôm vào ngực, tận mắt nhìn thấy người đàn ông cởi đống ‘quần áo’ mặc như không mặc trên người mình ra.

Đôi tất ren trắng dài vướng ở trên đùi, bởi vì chỗ bắp đùi được buộc bằng vải, nên hai chân trắng nõn của Ngôn Úc bị thít chặt tạo thành vết hằn đỏ.

Vừa tê vừa ngứa.

Khi Phong Mặc Từ vén mép tất lên, liền thấy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra lúc trước đã thấm đẫm một mảnh sáng bóng trong tất, lúc lột còn có thể nhìn thấy sợi nước tinh tế bị kéo dài.

Ngôn Úc nghẹn ngào ở trong vòng tay Phong Mặc Từ, cảnh tượng trước mắt khiến cậu đỏ mặt, nhẹ nhàng nghiêng đầu, làm như không thấy.

Điển hình của câu bịt tai trộm chuông.