Càng nghe khuôn mặt của Bùi Minh Ưu càng hồng. Vốn bác sĩ phổ cập kiến thức một cách rất đứng đắn, nhưng sau khi cậu gán Giang Viễn vào thì những chuyện mắc cỡ kia khiến trái tim cậu muốn nổ tung trong chớp mắt, hai chân yên lặng kẹp chặt lại để ngăn cản huyệt nhỏ ở giữa hai chân không rớt nước dịch ra ngoài.
Nghe một lúc Bùi Minh Ưu lẩm bẩm một câu:
“Tôi cũng có sinh thực khí đó, tôi có thể tự làm mình mang thai không nhỉ?”
Bác sĩ cạn lời:
“Muốn Omega mang thai thì phải thành kết trong cơ thể mới mang thai được, tự bản thân cậu nhìn xem có thể đi vào trong hay không hả!”
Bùi Minh Ưu cũng biết bản thân nói lời ngốc nghếch, cúi đầu im re. Trong mắt Giang Viễn hiện lên một tia ý cười. Bé ngốc này, đàn ông bình thường phân hóa thành Omega đã sớm la oai oái sợ mất mật, nhưng điểm chú ý của Bùi Minh Ưu lại luôn kỳ quái như vậy, không hề thay đổi cho dù phân hóa giới tính lần nữa.
Điều bất hạnh là lúc dò hỏi lịch sử dị ứng, Bùi Minh Ưu lại dị ứng với toàn bộ thành phần trong thuốc tiêm ức chế và thuốc ước chế, mà đây là loại thuốc duy nhất có trên thị trường. Bùi Minh Ưu bất đắc dĩ:
“Có thể dùng thuốc khác không?”
Bác sĩ nghe xong hơi khó xử:
“Thành phần cậu dị ứng lại là thành phần chính của thuốc ức chế dành cho Omega đó. Việc này không có biện pháp nào khác. Để tôi xem có thể giúp cậu xin viện nghiên cứu cấp Đế đô để làm riêng loại thuốc ức chế đặc thù khác không. Vậy nhưng giá cả tương đối đắt đấy.”
Giang Viễn đứng bên cạnh nghe vậy liền bảo:
“Giá cả không thành vấn đề, bác sĩ gửi báo cáo cho cậu ấy đi.”
Omega không có thuốc ức chế thực sự rất nguy hiểm.
Bác sĩ gật gật đầu, liếc mắt nhìn Giang Viễn.
“Trình độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tin tức tố trong cơ thể cậu ấy biểu hiện là đã từng bị đánh dấu tạm thời, là cậu đánh dấu nhỉ?”
Ngón tay Bùi Minh Ưu cuộn tròn lại, sắc mặt Giang Viễn không thay đổi, đáp lại một tiếng “Ừ.”.
Bác sĩ liền nói:
“Loại thuốc này có lẽ sẽ không làm nhanh được. Nếu không có thuốc thì kỳ động dục của cậu ấy phải vượt qua nhờ đánh dấu tạm thời. Cậu là bạn trai của cậu ấy nhỉ, sau này lúc cậu ấy vào kỳ động dục, cậu lại đánh dấu tạm thời cho cậu ấy nhé. Phải chú ý an ủi Omega của cậu đấy. Trong kỳ động dục cả thể xác lẫn tinh thần của cậu ấy sẽ tương đối yếu ớt.”
Bùi Minh Ưu hơi hé miệng muốn phản bác, anh ấy không phải bạn trai của cậu, nhưng Giang Viễn lại đồng ý trước.
“Được, bác sĩ, tôi sẽ chăm sóc thật tốt Omega của tôi, còn việc gì cần chú ý nữa không?”
Anh đã nói như vậy, Bùi Minh Ưu bị chậm một bước, muốn phủ nhận cũng cảm thấy hơi phiền nên không nói nữa.
Bác sĩ cho bọn họ một quyển sách, chính là quyển “Những điều bạn cần biết về ABO” mà Giang Viễn từng nhắc tới. Bùi Minh Ưu nhận lấy nhìn, một đống chữ chen chúc trước mắt. Đầu cậu vốn đang choáng váng nên cậu ném luôn quyển sách cho Giang Viễn đứng bên cạnh, hoàn toàn không đọc nổi.
Bác sĩ:
“Muốn kiểm tra độ xứng đôi về tin tức tố của hai người luôn không? Đây là máy mới, chúng tôi tranh thủ xin được một máy. Giỏi không?”
Hứng thú của Bùi Minh Ưu bị gợi lên:
“Được đó, chúng ta kiểm tra thử xem.”
Giang Viễn nhìn cậu, khóe môi hơi nâng lên.
Chính bản thân Bùi Minh Ưu cũng không nghĩ rằng kết quả lại là một trăm phần trăm, bác sĩ cũng rất ngạc nhiên.
“Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cao như vậy đấy. Tôi phải gửi báo cáo lên trên. Có lẽ bên Đế Đô sẽ yêu cầu các cậu ghi chép lại thông tin, không chừng có thể miễn phí một ít thuốc tiêm ức chế đấy.”
Bùi Minh Ưu vẫn còn đang lật xem tờ kiểm nghiệm. Không phải chứ, cái máy này thực sự ổn không đó? Cậu và Giang Viễn sao có thể xứng đôi đến một trăm phần trăm, thực sự quá mức trùng hợp.
Nghe thấy lời bác sĩ, Bùi Minh Ưu còn “ừ” một tiếng.
“Hay đấy, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao, nhớ phải thêm nhiều ưu đãi nhé.”
“Pháp luật về ABO của Hoa Quốc” có quy định, người phân hóa thành Alpha và Omega đều có nghĩa vụ hoàn thành nhiệm vụ hợp pháp hợp lý mà viện nghiên cứu giao cho, viện nghiên cứu cũng phải trả lương và bảo hộ quyền riêng tư của người tham dự.
Sau khi ra khỏi viện nghiên cứu, Bùi Minh Ưu vỗ vai Giang Viễn.
“Nhiệm vụ vinh quang ghi chép gì đó giao cho anh, tôi lười làm.”
Tay Giang Viễn đặt sau cổ cậu, ngón tay vuốt ve phần thịt mềm mang theo dấu răng.
“Hừm? Ý em là kỳ động dục sau này cũng để tôi đánh dấu tạm thời phải không?"
Bùi Minh Ưu chợt dừng lại. Đúng vậy, sao cậu lại cam chịu để Giang Viễn làm chứ. Cái tính thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ Giang Viễn của cậu đột nhiên ngo ngoe rục rịch trỗi dậy:
“Hứ, bên cạnh tôi chỉ có mình anh là Alpha, nếu có người khác tôi còn cần đến… A!”
Bùi Minh Ưu bị Giang Viễn đẩy vào tường. Ngón tay thon dài trắng muốt của Alpha bóp gáy cậu như muốn khống chế nơi yếu ớt nhất của Omega trong lòng bàn tay. Hai tròng mắt đen nhánh thâm thúy mang theo lửa giận bùng cháy khiến Bùi Minh Ưu chết cứng tại chỗ.
“Anh làm gì…”
Bùi Minh Ưu còn chưa nói xong đã bị thanh âm lạnh băng của Giang Viễn đánh gãy.
“Ngoại trừ tôi em còn muốn đi tìm ai nữa?”
Âm thanh của Alpha đông lạnh như kết băng, mang theo một tia lệ khí.
Cách lớp quần của Bùi Minh Ưu, Giang Viễn véo lên phần giữa hai chân cậu, ngón tay hơi dùng sức xoa nắn khiến mỹ nhân nhỏ bé mềm eo vừa ép hỏi:
“Em muốn để ai chạm vào nơi này của em? Cù Tinh Dương? Ha, nếu cậu ta phân hóa thành Alpha, có lẽ em sẽ vui vẻ phấn chấn đi tìm cậu ta?”
Mấy ngón tay của anh khiến hô hấp của Bùi Minh Ưu trở nên dồn dập, cửa huyệt cũng rung động. Khăn tay trong cơ thể đã sớm ướt đẫm không chặn được gì nữa, nước sốt ngọt nịm nhớp nháp rơi ra làm ướt qυầи ɭóŧ, dính vào đũng quần, đầu ngón tay của Giang Viễn cũng sờ được một ít dính nhớp.
Nghĩ đến gương mặt của Cù Tinh Dương làm chuyện mà Giang Viễn làm với cậu, Bùi Minh Ưu không nhịn được rùng mình. Cậu và Cù Tinh Dương là tình cảm “cha con” chủ nghĩa xã hội thuần túy nhất. Đừng nói Cù Tinh Dương không hề phân hóa, cho dù có, nhốt hai người bọn họ một A một O và chung phòng thì bọn họ tình nguyện phát sốt đến chết cũng không chạm vào đối phương.
Đúng vậy, là Giang Viễn cậu sẽ nguyện ý… Có lẽ là do cậu quá quen thuộc với Giang Viễn rồi. Bọn họ quen biết nhau từ nhà trẻ. Nếu không phải là Giang Viễn, cậu không thể tiếp nhận được người khác.
Giang Viễn nhìn thấy Bùi Minh Ưu hơi run rẩy, nghĩ rằng mình dọa cậu sợ nên thả lỏng tay một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa nắn đóa hoa nhỏ giữa đùi của người trong lòng. Anh ôm thân hình mảnh khảnh của Omega vào trong ngực.
“Đừng tìm người khác, để tôi giúp em được không? Nếu không… tôi không yên tâm.”
Đâu chỉ là không yên tâm, còn là không cam lòng, phẫn nộ, ghen ghét, mất lý trí, phát cuồng… Nếu thực sự có ngày đó, có lẽ anh sẽ cột cục cưng Bùi Minh Ưu không nghe lời vào giường để cᏂị©Ꮒ, khiến cậu mang thai con của anh, hoàn toàn trở thành người của anh, sau đó đi tạ tội với dì Minh.
“Anh bỏ tay ra!”
Đuôi mắt Bùi Minh Ưu đỏ ửng, liếc nhìn anh một cái. Tuy cậu thích so đo với Giang Viễn, nhưng cũng biết phần lớn Giang Viễn đều là vì muốn tốt cho cậu. Thấy Giang Viễn như vậy thì giọng nói của cậu cũng mất tự nhiên.
“Được được, tôi biết rồi, tôi nói đùa đấy, sao tôi có thể tiếp nhận Alpha khác ngoài anh được chứ.”
Lời Bùi Minh Ưu nói là nói thật. Tuy cậu phân hóa thành Omega nhưng từ tận đáy lòng cậu vẫn nghĩ mình là đàn ông chân chính. Giang Viễn là người cậu chịu phục, loại cảm giác thuần phục, ỷ lại khi bị đánh dấu này nếu không phải là Giang Viễn thì cậu cũng không thể tiếp nhận được làm như vậy với người khác. Ngoài trừ cảm giác vừa nhìn thấy Giang Viễn là sẽ mềm nhũn thì đáy lòng cậu vẫn có cảm giác hâm mộ kẻ mạnh.
Con người xưa nay đều như vậy. Nếu bại bởi người kém hơn hoặc bằng mình sẽ rất tức giận, cực kỳ khó chịu. Nhưng nếu bại bởi người đặc biệt xuất sắc tài giỏi thì dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều.
Thế nhưng sau khi nghe cậu nói xong thì Giang Viễn rất vui vẻ. Là duy nhất đó. Tuy rằng hiện tại vẫn không phải kiểu anh muốn, nhưng chỉ cần cậu đồng ý để anh chạm vào, có tiền đề này thì con đường tiếp theo sẽ dễ đi hơn nhiều.
Có lẽ chính Bùi Minh Ưu cũng không biết bản thân ở trong lòng Giang Viễn chiếm địa vị như thế nào.
Nhưng không sao cả, Giang Viễn rất kiên nhẫn. Anh đã kín đáo thấm vào trong sinh hoạt của Bùi Minh Ưu, từ trước đến nay hai người chưa từng tách ra, rất nhiều lần là do Giang Viễn tác động sau lưng. Từng giọt từng giọt thẩm thấm vào, nước ấm nấu ếch xanh cũng đủ để anh có thể mở cửa trái tim Bùi Minh Ưu.
Đối với món ăn thơm ngon nhất tất nhiên phải dùng sự kiên nhẫn dài hơi nhất để nấu nướng và chờ đợi.