Cong Mông Lên Chút Nữa

Chương 2.3: Bùi Minh Ưu đã phân hóa thành một Omega (H)

Thứ đập vào mắt đầu tiên là một cây dươиɠ ѵậŧ xinh đẹp thanh mảnh, mang màu hồng phấn nhàn nhạt, lôиɠ ʍυ cũng thưa thớt màu nhạt, cực kỳ tinh xảo như muốn anh cầm lên thưởng thức. Hô hấp của Giang Viễn trở nên nặng nề hơn, lại nhìn xuống dưới. Chỉ thấy ở giữa ngọc hành và cúc huyệt nhỏ hẹp non hồng lại có một khe thịt đang khép kín. Thịt đế nho nhỏ hơi nhọn lộ ra bên ngoài, phía dưới đang chảy nước dịch trong suốt không ngừng.

Hô hấp của Giang Viễn cứng lại. Anh chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng đoán được đây hình như là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nữ. Phát sốt, sau cổ nóng lên, vị ngọt trong không khí, bộ phận đột nhiên xuất hiện… Tất cả đều đang nói lên rằng Bùi Minh Ưu đã phân hóa thành một Omega nam tính.

Một năm trước lúc Giang Viễn phân hóa, lúc đó toàn thế giới cũng vừa bắt đầu nghiên cứu về sự phân hóa bất chợt kỳ lạ này. Mỗi người Alpha hay Omega đều phải tham dự vào kế hoạch nghiên cứu của viện nghiên cứu ABO. Việc này là việc nhân đạo và có thù lao, Giang Viễn cũng đi mấy tháng.

Lúc sau nhờ tư liệu nghiên cứu nên cũng dần phát minh ra thuốc ức chế và bán công khai. Việc phân hóa cũng dần trở nên bình thường, còn phổ cập khoa học kỹ càng tỉ mỉ với mỗi thanh thiếu niên hiện tại. Mỗi người khi đối mặt với sự phân hóa của bản thân cũng có thể bình tĩnh, dựa vào tài liệu của viện nghiên cứu để tự xử lý.

“Anh xem xong chưa vậy?”

Bùi Minh Ưu không mở mắt, cậu không muốn đối mặt trực tiếp với cảnh tượng xấu hổ thế này, véo cánh tay Giang Viễn một cái.

Giang Viễn lại chuyển ánh mắt lên mặt cậu.

“Bùi Minh Ưu, bên dưới của em nứt ra một hoa huyệt nhỏ.”

Trong nhất thời Bùi Minh Ưu không bắt bẻ Giang Viễn lại nói ra lời nói thô tục như vậy, lòng cậu chỉ còn sự khϊếp sợ. Rốt cuộc trong lòng cậu Giang Viễn giống như bầu trời không hề nhiễm phàm trần. Cậu nhịn không nổi mở mắt ra nhìn người trước mắt.

Biểu tình của Giang Viễn… có hơi đáng sợ. Bùi Minh Ưu cảm thấy toàn thân tê dại, không dám nhìn thẳng đôi mắt anh.

“Cái gì thế? Anh nói gì vậy, anh để tôi tự nhìn xem.”

Giang Viễn lấy một cái gương lại gần đặt giữa hai chân cậu. Lúc này Bùi Minh Ưu được tận mắt nhìn thấy huyệt non vừa mọc ra, hơi há hốc miệng:

“Đây… Sao lại thế này?”

Nhất định là cậu đang nằm mơ rồi, cậu không phải là nam sao, sao đột nhiên lại có hoa huyệt.

Thông qua gương, Giang Viễn nhìn chằm chằm vào huyệt nhỏ non nớt vừa mới ra đời, ánh mắt lấp lánh.

“Em phân hóa thành Omega nam tính. Omega nam tính sẽ mọc ra âʍ đa͙σ, niệu đạo nối liền với khoang sinh sản, cửa sinh sản tương tự bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nữ giới, thế nhưng nhỏ hơn một chút.”

Bùi Minh Ưu vươn tay chạm vào huyệt thịt nho nhỏ, thân thể run lên rêи ɾỉ một tiếng. Trời ơi, sao vừa chạm nhẹ vào đã chảy nước, phần bên trong đùi cũng ướt đẫm, lầy lội không chịu nổi, cảm giác quá kỳ quái.

Cậu không nhìn thấy được ánh nhìn trân trân tựa như sói đói của Giang Viễn, như thể muốn nuốt chửng người vào trong bụng. Chỉ là đột nhiên cậu nhớ tới lúc này trong phòng không chỉ có mình cậu nên muốn khép chân lại, tay túm lấy chăn.

Nhưng động tác của người kia càng nhanh hơn. Ngón tay thon dài tràn đầy sức lực sờ vào huyệt nin, đẩy ra hai mảnh thịt cánh nhéo lên thịt đế nhòn nhọn nhẹ nhàng xoa bóp.

“Ưm!” Bùi Minh Ưu giật bắn người, mềm mại ngã lên vai Alpha. “Giang Viễn, đừng mà…”

Tay ở giữa chân vẫn còn đang quấy đảo. Lòng bàn tay thô ráp của Alpha ác liệt ấn lên âm đế mẫn cảm nhất rồi cọ xát, khiến thịt viên nho nhỏ xoa nắn đến sưng huyết dựng thẳng lên. Ngón tay lại trượt xuống dưới sờ đến cửa huyệt ướt mềm, đâm vào chọc ra thịt môi và hoa hạch. Cái miệng nhỏ ở giữa vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt nên tách ra một cái khe, đứt quãng phun ra nước.

Đại não của Bùi Minh Ưu trống rỗng. Cậu không biết vì sao Giang Viễn sẽ… chơi huyệt nhỏ mới mọc ra của cậu như vậy. Chỉ là cảm giác sung sướиɠ khi bị Alpha xoa huyệt khiến bắp đùi cậu run rẩy không ngừng, cả người dán lên cổ Giang Viễn, thở dốc một cách tinh tế, thường xuyên phát ra âm thanh nức nở.

“Giang Viễn, Giang Viễn…… Đừng mà……”