Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 93

Chín giờ sáng, tổ đặc án đi vào văn phòng Cát Duyệt.

Cát Duyệt vẫn đang giận nên thái độ lạnh nhạt khách sáo, đáng tiếc tổ đặc án ai nấy đều thần kinh thô, không hề ý thức được mình không được hoan nghênh, vẫn thân thiết như thường, còn lấy ra một cái sofa hơi đặt trong văn phòng.

Trong đầu Cát Duyệt liều mạng thuận khí cho mình mới miễn cưỡng không hộc máu.

Trình Cẩm nhìn Cát Duyệt hai lượt, nói Diệp Lai đưa công văn cho anh ta, “Vụ án này chúng tôi chỉ có năm ngày, anh bằng lòng giúp đỡ không?”

“…” Bây giờ muốn tôi giúp? Hôm qua lúc cướp án cậu mạnh mẽ cứng rắn lắm mà. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Cát Duyệt không thật sự nói ra miệng mà hỏi, “Sao chỉ có năm ngày, có vụ án quan trọng hơn xếp sau hả?”

Trình Cẩm nhíu mày.

Cát Duyệt tiện thể nói, “Bỏ đi, cậu không muốn nói thì thôi.”

Trình Cẩm nói, “Không phải không muốn nói, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Có thể là người phía trên sợ tôi theo đuổi vụ này không buông. Vụ này rất có thể liên quan tới Vệ Lập Quần, cũng có thể liên quan tới Tư Mịch, còn có thể dính tới chuyện nghiêm trọng hơn, cụ thể thế nào phải xem kết quả điều tra của chúng ta.”

Liên quan tới Dương Tư Mịch? Lần này Cát Duyệt hơi hiểu tại sao hôm qua Trình Cẩm cứng rắn như thế, anh ta nhìn sofa, Dương Tư Mịch và Tiểu An đang xúm lại lật một quyển sách tranh.

“Dương Tư Mịch làm sao vậy?”

Trình Cẩm nói, “Không tiện nói nhưng anh có thể hiểu là em ấy bệnh rồi.”

Khó hiểu rồi đây, bệnh cơ thể hay bệnh tinh thần? Sao lại liên quan tới vụ án? “Được rồi, đã vậy thì chuyện hôm qua tôi không tính toán với các cậu, tôi tha thứ!”

Trình Cẩm kinh ngạc mở to mắt, tha thứ cái gì? Không hiểu. Nhưng mà chuyện nhỏ này không hiểu cũng không sao, Trình Cẩm thuận theo nói, “Ừ, tốt.”

Cát Duyệt nhìn quanh, người tổ đặc án đều không ở gần, anh ta liền nói tiếp, “Chẳng phải cậu mất trí nhớ à, sao còn khẩn trương cho Dương Tư Mịch thế, rốt cuộc cậu thích cậu ta chỗ nào?”

Anh ta thấy Dương Tư Mịch rất lợi hại nhưng chỉ nên đứng xa nhìn, nếu dùng để yêu thích sẽ là thảm kịch nhân gian.

Trình Cẩm nhìn Cát Duyệt mấy giây, sau đó tầm mắt bay đi, “Tôi mất trí nhớ, cũng không quen anh, không tiện bàn luận chủ đề sâu sắc như thế với anh.”

Không quen anh…Tha thứ cho họ nhanh như vậy hoàn toàn là sai lầm… Cửa sổ mở, gió thổi vào, Cát Duyệt tiêu tán theo gió.

Chuyện phiếm với Cát Duyệt xong, Trình Cẩm bắt đầu sắp xếp công việc, “Du Đạc và Tiểu An ở lại điều tra video và những tin liên quan, cụ thể lát nữa sẽ nói cho hai em. Bộ Hoan và Hàn Bân đi tra mọi thứ Vệ Lập Quần để lại, thành viên tổ chức trước đây Vệ Đông nằm vùng, xem bọn họ có liên quan tới chuyện này không. Diệp Lai, em đi cùng Cát Duyệt tra liệu có thêm người mất tích không.”

Bộ Hoan kéo đuôi tóc cột cao của Diệp Lai, “Ha, đồng đội, dạo này chúng ta cứ bị chia cắt nhở?”

Diệp Lai tỏ vẻ mất kiên nhẫn đuổi hắn, “Đi ra, không có anh hiệu suất của em còn cao hơn.”

Hàn Bân nói, “Đừng lắm chuyện nữa, đi thôi.”

Bộ Hoan thở dài, “Mấy đứa đúng là vô tình…”

Hàn Bân xoay người rời đi, rất nhanh đã ra khỏi cửa, Bộ Hoan vội vàng vẫy tay tạm biệt mọi người, tiếc là không ai thèm nhìn, hắn thất vọng thở dài, chạy chậm đi mất.

Diệp Lai hỏi Cát Duyệt, “Đội trưởng Cát, tiến độ hiện tại như thế nào?”

Cát Duyệt nói, “La Minh Càn và Trương Quân không đến nơi công cộng như bệnh viện, nhà cứu tế. Còn có nhiều người mất tích hơn hay không giờ vẫn chưa tra được.”

Diệp Lai nhìn Trình Cẩm, “Lão đại, bây giờ phải tra thế nào?”

Trình Cẩm nói, “Em thấy sao?”

Diệp Lai nói, “Đến chỗ dân du cư tụ tập hỏi thăm, có lẽ sẽ có người biết.”

Trình Cẩm gật đầu, “Tốt lắm. Nhưng chắc chắn không thể phái cảnh sát đi, những người đó thấy cảnh sát dù không trốn cũng sẽ không nói thật.”

Cát Duyệt nói, “Chẳng lẽ muốn bọn tôi giả trang thành ăn xin đi giao lưu với họ?”

“Vì phá án, hy sinh một chút có sao đâu.” Dương Tư Mịch đi đến.

Tiểu An và Du Đạc đi làm việc, Dương Tư Mịch nhàm chán liền đến tìm Trình Cẩm.

Lần này Cát Duyệt không phản ứng chậm, “Không phải không được, chỉ là tôi không có kinh nghiệm, có lẽ cậu có thể đi cùng bọn tôi, truyền thụ chút kinh nghiệm của cậu?”

Anh ta sẵn lòng đóng vai ăn xin, chỉ cần có thể lôi Dương Tư Mịch xuống nước, anh ta quá sẵn lòng.

Dương Tư Mịch đúng là có kinh nghiệm lúc làm nhiệm vụ hồi xưa, hắn nhìn Trình Cẩm: em có thể đi chơi không?

Trình Cẩm mỉm cười: không được.

Anh nhìn Cát Duyệt, “Cách này chắc thực hiện được nhưng hiệu suất quá thấp, hiện tại lại không có thời gian để hai người dùng mấy ngày hay một tuần từ từ làm quen với dân du cư.”

Diệp Lai nói, “Nếu là Bộ Hoan, anh ấy sẽ đề nghị cho bọn họ tiền hoặc đồ ăn, như thế họ sẽ khá vui lòng trả lời.”

Thật ra cô không rõ Bộ Hoan sẽ đưa ra đề nghị gì nhưng dù sao bây giờ hắn không có mặt, mượn tên hắn dùng chút cũng chẳng sao.

Trình Cẩm nói, “Được, đi đi.”

Diệp Lai vội nói, “Lão đại, có thể thanh toán ạ?”

Trình Cẩm rất lưu loát nói, “Có thể, cất kỹ hóa đơn.”

Đổi thường phục, dẫn người, ra ngoài cùng Diệp Lai, trên đường đi Cát Duyệt nhớ tới một vấn đề, “Nhóm ăn xin kia sẽ cho em hóa đơn?”

Diệp Lai ngẩn ra, “Đúng nhỉ.”

Cô lập tức nói, “Đội trưởng Cát, em không mang tiền, anh chi trước đi.”

“…”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi tìm nhóm Tiểu An, anh thấy trên tay Dương Tư Mịch là một quyển truyện tranh, “… Mèo máy?”

Dương Tư Mịch nói, “Tiểu An tìm được ở phòng bên cạnh.”

Trình Cẩm không nói gì, sao trong cục Công an lại có loại sách này? Nếu anh không mất trí nhớ thì sẽ biết quả thực có, lúc các bạn nhỏ lạc đường được đưa đến cục phải có gì đó để dỗ mà.

Dương Tư Mịch nói, “Mèo máy không tệ.”

Trình Cẩm gật đầu, “Có bán thì anh sẽ mua cho em một con.”

Dương Tư Mịch nói, “Anh nói trong nhà không nuôi được.”

“…” Trình Cẩm nghiêm túc suy nghĩ, “Có thể gửi nuôi ở cục, hai mươi bốn giờ đều có người, dễ chăm sóc.” Nhưng hẳn sẽ bị thiến.

“À.” Một con mèo “đã tới tay” không cách nào tiếp tục hấp dẫn sự chú ý của Dương Tư Mịch, hắn bắt đầu chú ý chuyện Trình Cẩm đang chú ý.

Trình Cẩm nói với Du Đạc, “Xem có phát hiện được gì trong video không.”

Rồi nói với Tiểu An, “Em phát huy tự do xem tìm được gì.”

“Quá tự do rồi, không có phương hướng…” Tiểu An hỏi Dương Tư Mịch, “Thầy Dương, anh nói em nên tìm gì đây?”

Dương Tư Mịch nói, “Em chỉ hiểu thiết bị network, vậy tra thử đi.”

Tiểu An khóc, sao thầy Dương lại dùng từ “chỉ”? Em kháng nghị, “Thành tích Tán đả của em tốt hơn Du Đạc!”

Du Đạc yên lặng quay đầu, “Em chỉ có thành tích môn này hơn anh.”

Tiểu An nói, “Không phải, thành tích bắn súng của em chắc chắn cũng tốt hơn anh!”

Chỉ là hai người hai tổ khác nhau, không tiện so tài.

“Yên lặng. Nếu hai em đều cảm thấy bản thân thành tích không tệ thì lần sau để thầy Dương cùng huấn luyện nhé.”

“…” Không ai lên tiếng.

Trình Cẩm nói, “Tiểu An, tra camera, máy tính và kho dữ liệu theo lệ thử vận may đi, để xem có tra được gì không.”

“Không phải vận may, em là người có thực lực!”

Trình Cẩm bật cười, “Vậy phát huy thực lực của em nào.”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi rồi, Tiểu An bật dậy nắm chặt tay nói to, “A! Sao hôm nay ai cũng bắt nạt em vậy!”

Du Đạc lặng lẽ thu người lại một chút, hạ thấp cảm giác tồn tại.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời khỏi cục Công an, hai người đi về phía nhà mình nhưng không phải trở về nhà mà là về lấy xe.

Dương Tư Mịch còn vừa đi vừa lật quyển truyện tranh, Trình Cẩm đành phải nắm cánh tay dẫn đường cho hắn.

Thời tiết ôn hòa, Trình Cẩm nhìn người bên cạnh, thầm nghĩ nếu có thể tiếp tục như thế này cũng tốt lắm.

Dương Tư Mịch phát giác ánh mắt Trình Cẩm, “Có phải anh phát hiện ngày càng thích em không?”

Mắt hắn không rời quyển truyện, chỉ có lông mi rung rung.

Trình Cẩm cười nói, “Em biết vấn đề của mất trí nhớ là gì không?”

Anh dừng lại, Dương Tư Mịch ngẩng đầu nhìn anh.

“Vấn đề của mất trí nhớ là: tình chẳng biết sao nổi, càng hướng càng sâu. Đối với người làm nghề này, không nhớ rõ tiền căn hậu quả sẽ có cảm giác không chỗ dùng sức, hiểu được không?”

“Anh đang sợ?” Dương Tư Mịch một câu thấy máu. Cảm xúc sợ hãi khác người sẽ có biểu hiện khác nhau, khi xuất hiện ở Trình Cẩm sẽ khiến anh lạnh lẽo cứng rắn đôi chút.

Trình Cẩm trầm mặc rồi thừa nhận, “Đúng, anh không sợ mắc sai lầm, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để mắc sai lầm.”

Không có thời gian cho anh đi đường vòng. Sao lại không sợ cơ chứ.

Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, hắn ý thức được một việc: hắn tước đoạt sự tự tin của người yêu.

Hắn chợt cảm thấy tim mình đau xót, cảm giác này vừa mới lạ vừa làm người ta khủng hoảng, hắn mờ mịt nhìn xung quanh, ánh nắng rọi xuống, rơi vào mắt hắn, biến thành lưu quang vỡ vụn.

“Trình Cẩm, xin lỗi, em yêu anh.”

Xe họ đậu cạnh vách tường, Trình Cẩm đẩy Dương Tư Mịch dựa vào tường, lấy quyển truyện ra khỏi tay hắn, ngón tay xoa mái tóc đen hơi xoăn, áp tới hôn, cố ý cười nói, “Em biết nói “xin lỗi” à? Anh còn tưởng anh phải thay em nói xin lỗi người khác cả đời.”

Dương Tư Mịch ôm Trình Cẩm, một tay đặt trên lưng, một tay để sau gáy, hôn anh như người chìm trong nước hao hết cả dưỡng khí.

“Rất công bằng, vì em sẽ bên anh cả đời.” Mà anh lại không thể bên em cả đời.

Môi lưỡi quấn quít cả người choáng váng, Trình Cẩm không tỉnh táo cho lắm nhớ tới một câu: tương nhu dĩ mạt bất như tương vong vu giang hồ.

Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ: ý là khi nước suối cạn, cá phun nước bọt làm ướt mình nhau, sao không tự bơi đến sông lớn hồ lớn để được tự do. Nghĩa rộng là dùng khả năng ít ỏi giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn cũng tốt nhưng có lúc đừng ngại từ bỏ chấp nhất, dùng một bản thân mới để nghênh đón thế giới.

Câu này ban đầu khiến người ta thấy xót xa nhưng áp vào tình cảnh này lại có chút buồn cười.

Hai người ở trên xe nửa dựa nửa ôm, tay Trình Cẩm vô thức chần chừ trên xương quai xanh Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch rất chủ động cởi hai nút áo sơ mi.

Tay Trình cẩm cứng đờ, anh thu tay về, cài lại nút áo cho Dương Tư Mịch, chỉnh thẳng cổ áo.

“Đi thôi, nên làm việc rồi, chúng ta đi thăm người thân người mất tích.”

Nhà La Minh Càn nằm trong một tòa nhà rất cũ, dường như không còn ai sống ở đó, hành lang tối tăm, ngoài cửa cũng không có chuông, Trình Cẩm gõ cửa, không ai mở, gõ nhiều hơn vẫn không người đáp lại.

Dương Tư Mịch vốn hơi híp mắt dựa lên người Trình Cẩm, lúc này lại mở mắt, “Không có ai ở nhà.”

Mắt Trình Cẩm nhanh chóng quét qua vết rỉ sắt loang lổ trên cửa, anh chú ý thấy ở mép cửa có mấy vết xước, trên mặt đất trái lại không có dấu vết đặc biệt.

Dương Tư Mịch nhìn vết xước, nói, “Móng tay cào. Muốn mở cửa không?”

Trình Cẩm gật đầu.

Dương Tư Mịch dùng dụng cụ phá khóa mở cửa.

Đẩy cửa đi vào, trong phòng rất tối, đồ nội thất cũ kỹ, có người dọn dẹp nhưng không thể hoàn toàn xóa bỏ dấu vết đánh nhau giãy dụa bạo lực.

Trình Cẩm kiểm tra căn hộ một lượt, sau đó lần theo những dấu vết đó trên hành lang, cầu thang.

Dương Tư Mịch đi cạnh anh, “Từ độ cao của vết cào, người này bị vác đi, có ít nhất hai kẻ tình nghi, một người khiêng người bị hại, một người khác xóa dấu vết – không dọn dẹp sạch sẽ.”

Xuống tầng trệt, Trình Cẩm nhìn nền xi măng dưới chân, trên đó không có dấu vết rõ ràng.

“Dân chuyên làm?”

Dương Tư Mịch nói, “Chuyên nghiệp hơn tổ chức phạm tội bình thường.”

Trình Cẩm gật đầu, gọi cho cục Công an, người trong cục nói nửa tiếng trước họ vừa liên lạc với em gái La Minh Càn, lúc đó cô ta vẫn an toàn.

Dương Tư Mịch đi đi lại lại, đi đến một chỗ bị hư hại thì khom lưng nhìn, “Chỗ này có dấu lốp xe.”

Trình Cẩm đi qua, xi măng rạn nứt, bùn đất kẹt vào khe, lúc ô tô chạy qua sẽ ấn hoa văn lốp xe lên.

“Không biết có tra được dòng và hãng xe không.”

Dương Tư Mịch nói tên một dòng xe, “Loại lốp xe này sắp ngừng sản xuất rồi, chỉ có số ít xe cũ mới dùng.”

Trình Cẩm nói, “Tốt quá, giúp chúng ta thu nhỏ phạm vi.”