Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 42

“Việc này để đó đã.” Trình Cẩm tiếp lời – thành công tránh khỏi một vụ bạo lực.

“Chúng ta nói vấn đề của Dương Tư Mịch trước.” Trình Cẩm ra hiệu cho Hải Đồng Nhất nhìn Dương Tư Mịch đang nằm trên giường bệnh, “Giáo sư Hải, thuốc mà ông Thích tiêm cho em ấy dường như sẽ khiến em ấy xuất hiện một ít vấn đề tinh thần, chẳng hạn như cuồng bạo, thần chí không rõ…” Trình Cẩm miêu tả kỹ càng tất cả triệu chứng.

Thích Văn Thanh bổ sung, “Đã làm kiểm tra, thần kinh não cậu ta không bị tổn thương, tố chất thân thể và năng lực tự chữa trị có vẻ nâng cao.”

Tạ Minh đưa ảnh chụp X-quang não và những số liệu khác cho Hải Đồng Nhất.

Hải Đồng Nhất xem một lát, nói, “Tình hình hiện tại vẫn tốt, nhưng nếu những triệu chứng đó trường kỳ phát tác ngắt quãng, qua thời gian dài, chắc chắn sẽ xuất hiện tổn thương thần kinh não. Còn có vấn đề tiêu hao sức sống.” Ông liếc nhìn Thích Văn Thanh, “Ông cho rằng tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế, tôi bảo trì thái độ.”

Trình Cẩm nói, “Quan điểm của tôi là thế này, có vấn đề thì nghĩ cách giải quyết vấn đề, nếu có thể sẽ có vấn đề thì tốt nhất là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Giáo sư Hải, ngài thấy sao?”

Hải Đồng Nhất gật đầu, “Tôi đồng ý. Tất cả tài liệu cho tôi một bản, tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu, đồng thời lập ra phương án ứng đối.”

“Còn tôi nữa!” Thích Văn Thanh không chịu cô đơn.

Trình Cẩm nói, “Được thôi, cũng mong chờ thành quả của ngài.”

Thích Văn Thanh rất bất mãn, ““Cũng” là có ý gì…”

“Lễ phép thuận tiện nhắc tới ông mà thôi.” Tạ Minh nói xong thì quay sang Hải Đồng Nhất, “Giáo sư Hải, móng tay Dương Tư Mịch sẽ mọc rất nhanh sao?”

Hải Đồng Nhất lật xem tài liệu trên tay, “Có lẽ chỉ khi cảm xúc kích động tốc độ mọc mới tăng, là một loại phản ứng đáp ứng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Trình Cẩm nghe, trên mặt lộ ra một tích tắc xoắn xuýt, nhãn lực của mọi người đều cực tốt nhưng không ai hỏi dò anh đang nghĩ gì, chỉ có Thích Văn Thanh rất không có mắt hỏi, “Cậu vừa nghĩ gì thế?”

Trình Cẩm không trả lời, chỉ cười nói, “Tôi tạm thời không còn vấn đề gì, giáo sư Hải, có thể lưu số điện thoại tiện liên lạc không?”

“Đương nhiên.”

Thích Văn Thanh rất bất mãn, “Cậu muốn tự hỏi ông ta? Tôi cho cậu biết thuốc này là tôi phát minh, vẫn là tôi hiểu rõ tác dụng nó sẽ sinh ra hơn! Tóm lại, vấn đề cậu hỏi ông ta nhất định cũng phải cho tôi biết! Nếu không, nếu không tôi sẽ bãi công…”

Tạ Minh liếc ông ta, “Nói cứ như ông bắt đầu làm việc rồi vậy.”

Bà nhìn Trình Cẩm, “Không cần để ý ông ta.”

Trình Cẩm rũ mắt trầm mặc một giây, sau đó nâng mắt cười nói, “Cũng không có gì khó nói, mọi người đều là người trưởng thành, chắc chắn đều có thể lý giải. Vừa rồi tôi chỉ nghĩ lúc chúng tôi xảy ra quan hệ tìиɧ ɖu͙© khẳng định sẽ làm ra cảnh tượng giống hiện trường vụ án.”

“…”

Tạ Minh quay mặt đi chỗ khác, bà thật sự không muốn nghe chuyện này.

“Hai cậu là người yêu? Thú vị, thú vị lắm… Việc này có lẽ sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng tới kết quả thí nghiệm…” Thích Văn Thanh rất hưng phấn.

Hải Đồng Nhất cười nói, “Có thể luyện tập thỏa đáng, ban đầu có thể sử dụng một vài đạo cụ phụ trợ, tiến lên dần dần đi, tôi nghĩ hai cậu có thể xử lý tốt.”

Lúc đi trên mặt đám người Hải Đồng Nhất đều mang theo ý cười, nhóm cảnh vệ trên hành lang rất tò mò trong phòng đã xảy ra chuyện gì mà khiến mấy người này lúc đến nghiêm túc lúc về mỉm cười.

“Luyện tập thỏa đáng cộng đạo cụ phụ trợ?”

Trình Cẩm vừa đóng cửa liền nghe được tiếng Dương Tư Mịch, lập tức quay đầu.

Dương Tư Mịch trở mình, cong người lại, nhích tới sát mép giường.

Trình Cẩm ba bước thành hai đi tới bên giường ngồi xuống, ngón tay chui vào mái tóc xoăn vừa bị Dương Tư Mịch chà rối, nâng đầu hắn, “Tỉnh bao lâu rồi?”

Dương Tư Mịch nói, “Đủ để nghe người trưởng thành có thể giao lưu vấn đề gì.”

Trình Cẩm cúi đầu hôn Dương Tư Mịch. Một lát sau, anh chủ động tách ra.

Dương Tư Mịch rất bất mãn ôm cổ Trình Cẩm, không cho anh lui, Trình Cẩm không thỏa hiệp, chỉ cười nhìn Dương Tư Mịch, lưng ngón trỏ phải của anh nhẹ nhàng chà xát bờ môi ướŧ áŧ của Dương Tư Mịch, một giây sau, ngón tay anh bị Dương Tư Mịch há miệng cắn.

Trình Cẩm cười nói, “Tư Mịch, răng em hình như nhọn rồi. Thật đó.”

Hả? Dương Tư Mịch sửng sốt, Trình Cẩm nhân cơ hội rút tay về, đứng dậy lấy cái gương tròn để trên bàn.

Dương Tư Mịch xoay người ngồi dậy, đối mặt với cái gương trong tay Trình Cẩm, nhếch môi lên nghiên cứu răng mình, bốn cái răng nanh đều biến nhọn, những răng khác hình như cũng sắc bén hơn, hắn nhìn quanh bốn phía muốn tìm thứ gì đó cắn thử, Trình Cẩm cầm cái ly trên bàn đưa cho hắn, hắn hé miệng dùng răng cửa cắn, từ từ tăng lực cắn, “răng rắc”, cái ly thật sự bị bể một mảnh, hình như hắn muốn nhai thử, Trình Cẩm vội vàng giơ tay ra trước miệng hắn, “Tư Mịch, nhả ra.”

Đặt lại mảnh vỡ Dương Tư Mịch nhả ra và cái ly bị mất một góc lên bàn, Trình Cẩm nói, “Xem ra em còn phải đi làm kiểm tra.”

“Không đi.” Dương Tư Mịch cau mày, ngồi xếp bằng ở chính giữa giường.

“Ừm, vậy thì không đi.” Trình Cẩm lấy vòng tay gỗ trầm hương trên tủ đầu giường đeo vào tay Dương Tư Mịch, “Thế thay quần áo nhé? Chúng ta về nhà?”

Dương Tư Mịch như có điều suy nghĩ, “… Lúc đó em hình như nghe thấy tiếng anh, nghe được anh nói muốn về nhà. Em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ đó của em.”

Trình Cẩm cười nói, “Chỉ cần anh còn sống, anh luôn có thể tìm được em, em có trốn cũng vô dụng.”

“Em không trốn.”

“Ừm.” Trình Cẩm ra tay cởϊ qυầи áo Dương Tư Mịch, chuẩn bị giúp hắn đổi về quần áo của mình.

“Á!!” Cửa bị người mở ra từ bên ngoài, đồng thời, tiếng hét chói tai quen thuộc vang lên, Trình Cẩm quay đầu, lại trông thấy cô gái mặt tròn kia.

Cô gái đỏ mặt nói, “Anh ta chính là bạn trai anh? Nơi này là sở nghiên cứu, các anh không thể… ở đây… chuyện đó.”

“Thay quần áo mà thôi. Cô có thể ra ngoài trước không?”

“Thay quần áo? À, vậy không sao, tôi không ngại.”

Trình Cẩm cười nói, “Tôi để ý.”

“Hả? À à, vậy tôi ra ngoài chờ các anh.”

Chờ Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ra ngoài, cô gái cười nói, “Hóa ra các anh chính là người của tổ đặc án nha! Tôi tên Giả Như, rất hân hạnh được biết các anh.”

Trình Cẩm cười nói, “Giả Như, xin chào. Tôi là Trình Cẩm.” Anh nghiêng đầu về phía người bên cạnh, “Dương Tư Mịch.”

“Tôi biết, các anh rất nổi tiếng…”

Trình Cẩm cười đổi chủ đề, “Cô là nghiên cứu viên ở đây?”

“Đúng vậy.” Giả Như hướng mặt về phía họ, lui dần từng bước, “Tôi lập tức sẽ bị phái đến làm cấp dưới của giáo sư Thích Văn Thanh, tôi và các anh trên cùng một chiến tuyến!”

Trình Cẩm trầm mặc một hồi, nói, “Nếu cùng một chiến tuyến trong lời cô nói bao gồm cả Thích Văn Thanh thì cũng không phải. Chúng tôi bị ông ta xem như chuột bạch, tuy ông ta đã cứu tôi một mạng nhưng lại tổn thương…”

Dương Tư Mịch mở miệng, “Trình Cẩm…” đây không phải lỗi của anh, là em tự lựa chọn.

Trình Cẩm cười với Dương Tư Mịch, nắm chặt tay hắn, tiếp tục nói với Giả Như, “Bỏ qua chuyện cá nhân không nói. Tôi tán thưởng tài năng của Thích Văn Thanh, nhưng chúng tôi không phải người cùng đường. Làm trợ thủ cho ông ta, lấy tinh túy, hẳn cô sẽ học được không ít thứ.”

“Nhưng phải làm cặn bã?” Giả Như khôi phục dáng vẻ đi bộ bình thường, “Ừm, hiểu, tôi là người trưởng thành, có năng lực phán đoán, sẽ không bị làm hư.”

Trình Cẩm cười nói, “Cô trông khá nhỏ tuổi.”

Giả Như cười, lắc lắc mái tóc bob ngang tai, “Có thật không? Đều là công lao của kiểu tóc này đó!”

Khuất Dược và Tạ Minh nhìn thấy Dương Tư Mịch thì đều vui mừng, “Tỉnh là tốt, không có chỗ nào không thoải mái chứ?”

Dương Tư Mịch lắc đầu.

Trình Cẩm lấy ra một cái hộp giấy từ túi giấy trong tay, đưa cho Tạ Minh, “Tư Mịch cắn hỏng ly.”

Tạ Minh mở hộp giấy, bên trong đựng ly sứ, không phải ly nhựa, vẻ mặt bà trở nên hoảng sợ, “Tư Mịch, răng cháu?”

Dương Tư Mịch lộ ra “nụ cười tám cái răng” với bà.

Tạ Minh thở phào, “Thoạt nhìn không có vấn đề. Dì còn tưởng phải đi mài răng.”

Khuất Dược nói, “Toàn bộ người dân trấn Phượng Minh đã được đưa về thủ đô, tổng cộng một trăm lẻ bảy người, sau này sẽ sống luôn ở đây, sở nghiên cứu sẽ định kỳ phái người tới kiểm tra thân thể họ. Cậu có lẽ muốn đi gặp họ?”

Trình Cẩm nói, “Để sau rồi đi.”

Khuất Dược gật đầu, lại nói, “Lần này các cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi một thời gian trước đi, nghỉ ngơi hồi phục.”

Hắn không nói có thể nghỉ ngơi bao lâu, hay là bao lâu cũng được?

Tạ Minh nói, “Nhóm Diệp Lai rất lo cho các cháu, lát nữa cháu gọi điện cho họ đi. Ngoài ra Hàn Bân…”

Nói đến Hàn Bân, Trình Cẩm nhớ ra một việc, “Trên tài liệu cặn kẽ của tổ viên dì cho cháu không đề cập cha Hàn Bân là Thích Văn Thanh. Nếu cháu biết ngay từ đầu, có lẽ không đến mức chật vật như bây giờ.”

“Tài liệu về Thích Văn Thanh là cấp bậc bảo mật cao nhất.”

Tạ Minh và Khuất Dược liếc nhìn nhau, Khuất Dược khẽ gật đầu, Tạ Minh nói, “Cháu sẽ có một bản khác cặn kẽ hơn.”

Trình Cẩm gật đầu, “Được rồi. Hi vọng không có nhiều kinh hỉ giống Thích Văn Thanh.”

Tạ Minh cho người chở Trình Cẩm và Dương Tư Mịch về.

Sau khi lên xe Trình Cẩm xem đồng hồ, bốn giờ chiều, anh gọi điện cho Diệp Lai, “Diệp Tử, em hỏi mọi người xem có rảnh không, rảnh thì tới nhà anh ăn cơm, lúc đi ngang qua chợ thực phẩm nhớ mua thức ăn.”

“Vâng, lão đại, các anh không có việc gì thật quá tốt!”

Cúp điện thoại, Trình Cẩm suy nghĩ, lại gọi cho Hàn Bân, “Hàn Bân à?”

“Là tôi.”

Trình Cẩm cười nói, “Tối nay có rảnh thì đến nhà tôi ăn cơm, mấy người kia cũng tới. À, nếu bây giờ cậu không ở một mình thì dẫn theo bạn cậu đến luôn đi.”

“Được, cần mang theo thứ gì không?”

“Không cần, bọn Diệp Tử sẽ đi mua.” Sau khi cúp điện thoại lần nữa, Trình Cẩm nói với Dương Tư Mịch bên cạnh, “Có lẽ em nên phụ đạo tâm lý cho Hàn Bân một chút.”

“Không muốn.”

“Tại sao?”

Dương Tư Mịch nói, “Khác thường là quỷ quái, em đột nhiên thay đổi thái độ, cậu ấy sẽ cho là vì em đã gϊếŧ cha mình hoặc đang chuẩn bị đi.”

“… Quên đi.”

Nhận điện thoại của Trình Cẩm xong, Hàn Bân lại nhận được cuộc gọi từ Diệp Lai, “Hàn Bân, lão đại không sao, nói chúng ta đến nhà anh ấy ăn cơm, bọn em đang định đi đây, anh ở đâu?”

Hàn Bân nói, “Tôi tự đi, sẽ dẫn theo một người.”

“Cha anh?” Nhóm Diệp Lai không biết tình hình cụ thể của Thích Văn Thanh, cũng không biết lúc đó phòng nghiên cứu ở núi Phượng Minh xảy ra chuyện gì, vẫn muốn làm quen với cha Hàn Bân.

“… Không phải, là Tần Việt.”

“A, vậy cũng rất tốt, bọn em đã lâu không gặp anh ấy, anh ấy thích ăn gì, bọn em đang định đi chợ.”

Hàn Bân hỏi Tần Việt, sau đó cười nói, “Anh ấy tự nói không kén ăn, mọi người mua thứ mình muốn ăn là được.”

“Được, lát nữa gặp.”

Hàn Bân hiện đang ở vườn hoa của Tần Việt, Tần Việt cười nói, “Mang ít hoa tới?”

Chỉ cần Hàn Bân nói được, hắn nhất định sẽ cắt những cây hoa quý báu kia hoặc trực tiếp chuyển vào chậu mang qua cho Trình Cẩm.

“Đừng, hai anh ấy ngay cả xương rồng cũng không muốn nuôi, cắm bình hoa tươi sợ là cũng không thay nước, anh muốn tặng hoa chỉ có thể tặng hoa nhựa thôi.”

“Vậy thì thôi, hay mang vang đỏ?”

“Thứ này thì được.”

Sau khi đến nhà Trình Cẩm, Hàn Bân liền thấy Tần Việt lôi ra một thùng vang đỏ từ cốp xe…

Nhóm Diệp Lai xách theo thức ăn đủ ăn một tuần, nhóm Hàn Bân mang rượu đủ uống mấy tháng, không ai nói cho Trình Cẩm số rượu đó giá trị bao nhiêu tiền nên Trình Cẩm nhận rất tự nhiên, trong nhà không có tủ rượu liền cất hết vào tủ đứng trong phòng khách.

Ghế sofa vẫn không đủ chỗ ngồi như trước, với lại Dương Tư Mịch còn một mình độc chiếm ghế sofa dài nhất, Trình Cẩm kéo hắn dậy, ấn xuống ghế sofa đơn bên cạnh.

Tiểu An lập tức nói, “Lão đại, anh để thầy Dương ngồi đi, dù sao cũng còn ghế mà.”

Những người khác cũng hùa theo. Họ từng thấy bộ dạng hôn mê của Dương Tư Mịch – mười mấy tiếng về thủ đô hắn luôn không tỉnh lại nên đều kết luận hắn bị thương rất nặng, cho là hắn dễ vỡ hóa nhưng không biết thật ra là “cường hóa”.

Trình Cẩm cười nói, “Nằm trên ghế sofa là chuyện gì chứ? Còn không bằng để em ấy về giường nằm. Được rồi, đừng để ý em ấy, chuẩn bị bữa tối đi.”

“À.”

Tiểu An nhanh tay rửa một đống trái cây rồi để lên bàn trà trước mặt Dương Tư Mịch, Diệp Lai hâm nóng sữa cho hắn, cũng đặc biệt nói, “Em bỏ thêm rất nhiều đường.”

“…”

Trình Cẩm rất bất đắc dĩ, “Được rồi, bữa tối.”

Du Đạc đưa thực đơn đã liệt kê xong cho mọi người xem, “Mọi người nhìn xem có muốn đổi không?”

“Để anh kiểm tra.” Bộ Hoan lấy tờ giấy trong tay Du Đạc.

Tần Việt cũng đến cạnh bàn giúp soạn thức ăn, hắn thấy Hàn Bân ngồi xuống cạnh Dương Tư Mịch bèn hỏi Trình Cẩm, “Em ấy không sao chứ?”

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng phát hiện tâm trạng Hàn Bân không tốt lắm, tưởng Hàn Bân có gì không vui với đồng nghiệp nhưng giờ nhìn lại thì không giống.

Ai không sao? Hàn Bân? Hay Dương Tư Mịch? Trình Cẩm cười nói, “Hai người đều không sao cả.”

Hàn Bân ngồi xuống cạnh Dương Tư Mịch rồi nói, “Chuyện của cha tôi, xin lỗi.”

Y cũng không rõ Thích Văn Thanh cụ thể làm gì nhưng đoán được chẳng phải chuyện tốt, cũng sẽ không chỉ tạo ra thiệt hại rất nhỏ.

Dương Tư Mịch tay đỡ ly sữa, nhấp một hớp, quả nhiên rất ngọt.

“Tôi sẽ không làm gì.” Hắn dừng hai giây, giải thích, “Trình Cẩm nhất định không cho.”

Hàn Bân gật đầu, “Tôi theo họ mẹ, bà ấy là người thuộc chủ nghĩa lãng mạn, không biết sao lại gả cho cha tôi, cưới xong mới phát hiện mình gả cho một người thích ở trong phòng thí nghiệm hơn, thời gian họ ở chung rất ít, mẹ tôi mất sớm, tôi không có ấn tượng gì về bà ấy, từ nhỏ đến lớn tôi đều sống cùng cậu, số ngày ở với cha cộng lại không hơn một trăm nhưng tôi hiểu ông ta là người thế nào, ông ta vĩnh viễn chỉ mang đến tai họa cho người bên cạnh, tôi hi vọng mình không giống ông ta nhưng nhân tố di truyền ảnh hưởng rất lớn…”

“Cậu không giống ông ta. Chẳng lẽ cậu cần phụ đạo tâm lý thật?” Dương Tư Mịch nghiêng người nhìn Hàn Bân, ánh mắt rất chuyên tâm.

Hàn Bân sững sờ, “Không, không cần.”

Những chuyện này y chưa từng kể với người khác vì không muốn bị đồng tình, Dương Tư Mịch rõ ràng không có loại cảm xúc này, việc này khiến người ta thư thái lẫn mờ mịt.

Dương Tư Mịch đổ người vào ghế sofa lại, “À, vậy cậu nói tiếp.”

“…”

Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, Dương Tư Mịch trở thành đối tượng chăm sóc trọng điểm của mọi người, món nào hắn nhìn nhiều một chút nhất định sẽ được chuyển tới trước mặt hắn, nhưng rượu hắn uống hết thì không ai rót thêm, nước trái cây ngược lại luôn duy trì trạng thái đầy tám phần.

Tần Việt khen không dứt miệng tài nấu nướng của mọi người, mọi người nghe vậy đều rất vui, lại thêm rượu vang không tệ nên nhất trí yêu cầu hắn lần liên hoan tiếp theo nhất định phải tới.

Mọi người thảo luận lần sau có thể thử làm món Tây, ăn không quen cũng không sao, có thể thay đổi một chút cho hợp khẩu vị.

Trình Cẩm nói tổ họ có một thời gian nghỉ ngơi, về phần lúc nào đi làm lại, anh bảo chờ thông báo.

Mọi người càng nghi ngờ Dương Tư Mịch bị thương rất nặng. Sau bữa ăn, mọi người đều ngoan ngoãn về nhà, để Trình Cẩm và Dương Tư Mịch có thể nghỉ ngơi sớm.

Cuộc sống vẫn trôi qua tốt đẹp, Trình Cẩm nghĩ cuộc sống của họ cũng không có gì thay đổi, thời gian vẫn trôi đi như thường, ngoài việc phải định kỳ đến sở nghiên cứu.

Nhưng đêm đó Trình Cẩm đã thay đổi suy nghĩ, vì Dương Tư Mịch kích động bởi một chuyện rất nhỏ – hắn phát hiện trên người hai người không để lại dấu hôn, giường của họ vì thế mà đi tong.

Trình Cẩm chỉ có thể kéo Dương Tư Mịch đi qua sàn nhà đầy mảnh vỡ sang phòng cho khách ngủ, cũng yêu cầu hắn không thể làm hư nốt cái giường còn lại này.

Hay lắm, cuộc sống mới bắt đầu từ cái giường mới.