Không Cẩn Thận Trêu Vào Cậu

Chương 20: Họp phụ huynh.

Ba nữ sinh cùng tham gia thảo luận và cũng thích nói chuyện phiếm về các vấn đề giới tính, La Nghiên nằm trên giường bịt tai, mặt đỏ bừng như con tôm luộc.

Tiền Gia Vân nghe Tɧẩʍ ɖυ Nghi kể chuyện với vẻ thích thú nhưng khi cô nhìn lên, thấy trên chiếc chăn bông La Nghiên thu mình lại.

“La Nghiên, cậu đi ngủ rồi à?” Tiền Gia Vân nói “Mới mười giờ rưỡi, đèn còn chưa tắt, đến nói chuyện với chúng tớ một lát.”

"Ồ ..." La Nghiên không nói nên lời, các cậu đang nói cái gì vậy, nói chuyện Diệp Thiếu Dương hôn

“Haizz.” Lục Lâm vỗ đùi “Người ta đang thấy xấu hổ đấy, hai người này thật là.”

"Haha...các cậu xem cậu ấy cũng thích thú ngeh." Tiền Gia Vân cười gãi nách Lục Lân, Lục Lâm nhanh chóng cầu xin sự thương xót: "Tớ sai rồi, tớ sai rồi!"

“Được, được rồi.” Tɧẩʍ ɖυ Nghi ngắt lời, “Đừng làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi nữa, trên mặt cậu ấy vẫn còn vết thương.”

Nghĩ đến điều này, ba cô gái đồng thanh im lặng một cách đáng ngạc nhiên, họ đi tắm và lên giường đi ngủ, chủ đề này cuối cùng đã kết thúc, La Nghiên thở phào nhẹ nhõm, như thể cô đã thoát khỏi một cơn tai biến.

Một tuần sau kỳ thi giữa kỳ, mặc dù phải đối mặt với các kì thì nhưng đa phần học sinh đều đã quen, nên tinh thần không còn căng thẳng, hơn nữa, khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, đó là ngày nghỉ lễ quốc tế lao động, và trường Trung học Tây Thủy cho học sinh nghỉ 3 ngày.

Tối nay, La Nghiên và Tiền Gia Vân định đến nhà ăn để ăn tối, nhưng lớp trưởng trưởng Tường Phi Vũ đã ngăn họ lại.

"Ngày lễ 1/5, cả lớp dự định đi ngoại khóa, các cậu có tham gia không?"

Tường Phi Vũ là nam sinh cao 1m9, không biết Lý Trường Minh chọn cậu ta làm lớp trưởng có phải là dựa vào chiều cao hay không, nhưng cậu ấy thực sự là một tay cừ khôi trong vai trò lãnh đạo đội, và cậu ấy có thể giải quyết mọi việc một cách dễ dàng.

“Ban đầu, chỉ tổ chức cho học sinh đi trong ngày, nhưng hai học sinh nội trú cũng muốn đi vì vậy các cậu có muốn đi không.” Tường Phi Vũ giải thích, “Nhân tiện, lần tổ chức ngoại khóa là riêng tư, các cậu đừng nói cho thầy giáo biết lại rắc rối”.

"Ngày 1 tháng 5, tớ phải về nhà không thể đi được." Tiền Gia Vân cảm thấy có chút hối hận, cô hỏi La Nghiên, "Còn cậu thì sao? Cậu không về Đồng Trạch sao?"

“Tớ?” La Nghiên lắc đầu, “Tớ về nhà dì chứ không về nhà”.

"Vậy thì tham gia đi, Lưu Sa ở ngoại ô thành phố, từ trường đi xe buýt chỉ mất vài chục phút là có thể đến vào buổi sáng và trở về ngay trong buổi chiều." Tường Phi Vũ hết sức khích lệ La Nghiên. "Đã có ba mươi bạn đăng ký, lớp chúng ta cậu còn chưa quen hết, nhân cơ hội này để làm quen với một số người."

Lớp trưởng nhiệt tình như vậy, La Nghiên không nỡ từ chối đành phải gật đầu đồng ý.

"À mà, số điện thoại của cậu là mấy, tớ sẽ thêm vào nhóm lớp." Tường Phi Vũ nói, La Nghiên để lại số điện thoại và sau đó rời đi với Tiền Gia Vân.

Thứ bảy, trường tổ chức họp phụ huynh học sinh, La Hằng Châu ở Châu Phi xa xôi nên dì của La Nghiên là La Tuyết Thanh đã đến họp thay, trên thực tế, cuộc họp phụ huynh này không liên quan gì đến La Nghiên.

Lúc đầu, trong toàn trường họp lớp chung, đích thân hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp đều có mặt. Sau đó, mỗi lớp có một cuộc họp nhỏ và La Nghiên đưa La Tuyết Thanh đến lớp của cô, các bạn cùng lớp khác có bài kiểm tra giữa kỳ và bảng điểm nhưng La Nghiên thì vẫn chưa có gì.

Ngay khi La Nghiên chuẩn bị ra khỏi lớp, cô nghe thấy La Tuyết Thanh gọi.

"Chị Thư, sao chị lại ở đây?"

“Tiểu La, sao em à?” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên.

La Nghiên nhìn lại thì thấy một mỹ nữ đang ngồi trên ghế của Diệp Thiếu Dương.

Cô trang điểm tinh tế, để tóc dài uốn gợn sóng, mặc váy ôm sát hông và đi dép gót nhọn, ăn mặc sành điệu và trông như một nữ minh tinh Hong Kong những năm 1990, nhìn kỹ lại, cô ấy cùng Diệp Thiếu Dương có hai điểm giống nhau, rõ ràng là mẹ con.

La Thanh Tuyết năm nay ba mươi tám, và gọi chị Thư, có nghĩa là cô ấy lớn hơn La Thanh Tuyết, nhưng chỉ nhìn vẻ bề ngoài không giống phụ nữ tuổi 40 vì được chăm sóc rất kỹ.

“Đây là con gái em à?” Kỳ Thư hỏi.

"Là cháu gái, bố cháu đã đi nước ngoài nên em đến thay." La Thanh Tuyết cười.

"Chị nhớ lần trước nghe anh Diệp về nói rằng con gái em vẫn đang học trung học cơ sở, chị lại tự hỏi, tại sao con trai mình lại trở thành bạn cùng lớp rồi?"

"Ồh, đây là con trai của chị đúng không? Vừa rồi em đã nghe thấy lời khen ngợi của thầy hiệu trưởng. Vợ chồng anh chị thật là may mắn khi có được một cậu con trai như vậy."

“Đâu có, chỉ khéo léo một chút thôi.” Mặc dù trong lời nói của Kỳ Thư thể hiện sự khiêm tốn, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười rất tươi, “Kể có thêm cô con gái nữa thì bố mẹ mới được nhờ. "Giáo dục con trai khó lắm."

"Nhìn chị đang nói gì kìa, con trai chị mà còn phải dạy thêm sao?"

Những lời chào hỏi lễ phép giữa người lớn khiến hai đứa trẻ hụt hẫng.

“Mẹ, con đi ra ngoài trước.” Diệp Thiếu Dương đã nghe những lời có cánh này quá nhàm chán rồi, cậu không thẻ chịu nổi nữa “Mẹ và dì từ từ nói chuyện nhé.”

“Dì, con cũng đi ra ngoài chút.” La Nghiên nói với Kỳ Thư một lần nữa, “Cháu chào dì.”

“Ừ, đứa nhỏ này thật ngoan.” Kỳ Thư mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ rời đi.

Sau khi ra khỏi cửa lớp, La Nghiên hít một hơi dài, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cô không đeo khẩu trang, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lấy lại vẻ bình thường và mịn màng, vì vậy hỏi.

"Mặt của cậu không sao rồi chứ?"

----------------