Editor: Waveliterature Vietnam
"Trong nhà không có ai thì đương nhiên là trống vắng rồi." Từ Hướng Thần không biết tìm đâu ra một hộp dụng cụ y tế, cậu ta mang đến đặt ngay trước mặt thỏ trắng, kéo chiếc ghế đẩu bên cạnh rồi ngồi xuống, hướng về phía thỏ trắng nói: "Đưa tay đây."
Thỏ trắng không nói gì, im lặng đưa tay cho Hướng Thần.
Từ Hướng Thần lôi ra từ trong hộp thuốc một lọ cồn rửa vết thương, sau đó dùng chiếc bông ngoáy tai chấm một chút cồn rồi nhẹ nhàng chuẩn bị xoa lên vết thương của thỏ trắng.
"Khoan đã… …" Thỏ trắng vừa nhìn thấy chiếc bông dính thuốc sắp chạm vào lớp da bị xước trên tay mình, thì vội hét lên rồi thụt cánh tay về, lúng túng nói: "Có đau không đấy??"
"… …" Từ Hướng Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, rồi nói: "Chị đã lớn như thế rồi, mà còn sợ đau à?"
"Chị… …" Thỏ trắng há hốc miệng, ấm ức muốn phản bác lại lời nói của cậu ấy, nhưng chợt nhận ra mình chẳng có lý lẽ gì để biện minh nữa cả.
"Đưa tay ra đây nhanh lên." Từ Hướng Thần lạnh lùng ra lệnh cho thỏ trắng.
"..."
Mặc dù vẫn còn chưa phục trước lời nói của Hướng Thần nhưng thỏ trắng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, nhỏ giọng nói: "Mới ít tuổi như vậy mà đã cộc cằn, hung dữ, đối xử với nữ nhi mà chẳng có chút nào dịu dàng ân cần, cẩn thận về sau em sẽ chẳng có nổi một người bạn gái nào đâu."
Từ Hướng Thần vừa nhẹ nhàng chấm bông tai rửa vết thương, vừa liếc mắt nói: "Chị nói cái gì?"
"À Thì chị nói là… …em còn nhỏ tuổi, mà đã biết tự mình sát khuẩn rồi băng bó vết thương, quả thực là không tầm thường!" Thỏ trắng giả bộ tán dương Hướng Thần, cũng may là cậu ta chưa nghe rõ những lời vừa nãy.
"… …"
Tử Hướng Thần lại im lặng, cậu ta rất ít nói, một khi nói thì toàn là những lời cộc cằn khó nghe.
Đợi đến khi rửa xong xuôi vết thương cho thỏ trắng, đem chiếc bông ngoáy tai vứt đi, cất lọ thuốc vào trong hộp đựng cẩn thận, Hướng Thần lúc này mới ngẩng đầu lên tiếp tục nói: "Xong, đã sát khuẩn rồi, chị có thể về."
"Hả?" Thỏ trắng cúi đầu nhìn vào vết thương được rửa qua, chần chừ một chút rồi hỏi: "Không cần băng bó lại ư, dùng băng gạc hoặc là băng cá nhân cũng không cần à?"
Từ Hướng Thần nghe những lời này thì bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường nhìn thỏ trắng: "Chỉ là vết thương nhỏ, cũng không chảy máu nhiều, trầy da một chút xíu thôi mà, cần gì băng bó, chị tính làm xác ướp hay gì??"
Thỏ trắng giật giật khóe miệng, lại bị tên nhóc này đùa giỡn, cô giận dữ nói: "Chị chỉ hỏi thôi mà, em nhất định phải trả lời bằng thái độ như vậy mới được à."
"Hừ." Từ Hướng Thần chẳng thèm để ý đến biểu cảm của thỏ trắng, chỉ hừ một tiếng rồi mang theo hộp y tế trở vào trong.
Một lát sau Hướng Thần từ trong phòng đi ra, giật mình phát hiện thỏ trắng vẫn ngồi yên trên ghế trong phòng khách, cậu ta ánh mắt khó hiểu nhìn thỏ trắng rồi hỏi: "Làm gì vậy, sao giờ này chị vẫn còn ngồi ở đây?"
Thỏ trắng mắt nhìn chằm chằm vào một bức ảnh đặt ngay ngắn phía trên tủ, một hồi lâu sau mới quay sang nhẹ nhàng hỏi Hướng Thần: "Kia là mẹ của em à?"
Từ Hướng Thần sửng sốt, sau đó không nghĩ gì nhiều chạy thật nhanh đến bên tủ, với tay cầm lấy chiếc ảnh rồi ôm chặt vào trong l*иg ngực nói: "Liên quan gì đến chị, tôi nói cho chị rõ, đừng tưởng chị giúp tôi một lần là lập tức tôi sẽ đồng ý để bố của tôi kết hôn cùng với mẹ chị! Người xinh đẹp nhất trên thế gian này chỉ có mẹ của tôi thôi! Không ai có thể thay thế được! Tôi không hề thích mẹ chị một chút nào!! Mẹ của chị vóc dáng chẳng có gì đẹp đẽ cả!!"
Thỏ trắng nghe tới đây, mặt hằm hằm tức giận, lập tức đáp trả: "Em đừng nói lung tung, ai nói muốn bố mẹ chúng ta cùng kết hôn chứ!? Chị nói cho em biết, bố của chị so với bố của em hơn gấp vạn lần!! Năm đó nếu không vì bố của chị, ông ấy… …"
Thỏ trắng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục phẫn nộ nói: " Nếu bố chị còn sống, đời nào đến lượt bố của em theo đuổi mẹ chị đâu!? Hừ!!Tạm biệt!! Em không phải là một đứa trẻ ngoan!!"
Nói xong câu đó, thỏ trắng cầm túi xách từ dưới đất lên, mặt tối sầm lại, giận dữ bỏ ra ngoài.