Editor: Waveliterature Vietnam
"Cái gì cơ!?"
Vương Uy nãy giờ vẫn đang ôm Trịnh Thành Tử, còn cả Lâm Khải đứng ngay bên cạnh cũng há hốc mồm sau khi nghe Trương Vũ Phi nói, ai nấy đều sửng sốt không nói nên lời.
"Cô gái này chỉ vừa mới tốt nghiệp tiểu học… …"Trương Vũ Phi nhỏ giọng giải thích cho hai cậu bạn của mình, sau đó liếc mắt ra tín hiệu cho đồng bọn rồi chạy nhanh vào trong phòng.
Vương Uy với Lâm Khải cũng bắt đầu nóng mặt, sợ là sẽ bị Thành Tử cho một trận ra trò, Vương Uy lúc này từ từ bước ra xa Trịnh Thành Tử: "Hóa ra chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà… …" nói xong lập tức chạy trốn vào trong.
Trịnh Thành Tử bất lực nhìn đám bạn đang chạy nhốn nháo, lúc này mới chợt nhớ ra điện thoại Trương Vũ Phi đã nhét lại trong tay mình nãy giờ vẫn còn trong cuộc gọi với thỏ trắng, anh vội nhấc lên đưa sát vào tai nói: "Alo alo… …"
"Ca ca nước cam??"Thỏ trắng nghe được giọng nói quen thuộc của Thành Tử, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: "Mới vừa rồi là ai nghe máy đấy anh… …??"
"Không có gì đâu, vừa rồi là bạn cùng phòng của anh, bọn họ tò mò về em nên cứ đòi nói chuyện với em cho bằng được." Trịnh Thành Tử chậm rãi giải thích.
"À ra là vậy… …" Thỏ trắng gật đầu, đột nhiên khựng lại nghĩ đến câu nói cuối cùng mà Vũ Phi đã nói trong điện thoại, nhịn cười không được liền nói: "Bạn của anh hình như tưởng em là em gái của anh thì phải."
"Ừ anh chưa kịp giải thích gì với bọn họ." Trịnh Thành Tử im lặng gật đầu, suy nghĩ một lát rồi khẽ nói: "Đợi khi nào có cơ hội anh sẽ dẫn em đi gặp các cậu ấy, rồi nghiêm túc giới thiệu em với bọn họ."
"Dạ, giới thiệu á?" Thỏ trắng nghe xong câu này lại càng thấy khó hiểu hơn, cô ngẩn người ra.
Nghiêm túc giới thiệu mình?
Giới thiệu mình về cái gì mới được??
Lẽ nào muốn giới thiệu mình là bạn gái của anh ấy ư?
Thỏ trắng nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt đã bắt đầu đỏ ửng lên, không dấu được niềm vui sướиɠ.
Trước đây, ngoài Địch Hạ Phong ra, Thành Tử chưa bao giờ nghiêm túc nói về mối quan hệ giữa anh với cô cho bất kì ai khác… …
Mà khoan, nhắc đến Địch Hạ Phong, thỏ trắng chợt nghĩ ra điều gì đó.
Cô hướng về phía điện thoại hỏi: "Mà em hỏi nè, anh Hạ Phong giờ này ở đâu?? Anh đấy cũng học ở đại học Nam Kinh à??
"Cậu ấy ư?" Trịnh Thành Tử lắc đầu cười: "Tên tiểu tử Hạ Phong đó xưa nay đều không ưa chuyện học hành, nếu như cậu ấy có thể thi đậu Nam Kinh, vậy thì những học sinh chăm chỉ khác chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn đấy."
"Vậy là anh ấy…. …"
"Vì thành tích thi tốt nghiệp trung học không tốt lắm, nên bố của cậu ấy đã chuẩn bị mọi thủ tục và tìm một ngôi trường thích hợp ở Canada cho cậu ấy đi du học rồi." Trịnh Thành Tử nghĩ nghĩ một lát, rồi nói với thỏ trắng: "À còn một người quen học ở đại học Nam Kinh này đấy."
"Ai vậy anh?"
"Em đoán đi, người này em cũng biết đấy."
"Em biết ư??" Thỏ trắng nằm nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra gì đó: "Chẳng lẽ là Dương Giai Di?"
"Đúng rồi." Trịnh Thành Tử gật đầu nói tiếp: "Nhưng anh với cậu ấy không học cùng chuyên ngành, cậu ấy theo chuyên ngành tiếng anh, để sau này có thể làm một phiên dịch viên."
"Dạ… …" Thỏ trắng trầm mặc suy nghĩ, chần chừ một lúc rồi hỏi Thành Tử: "Còn ca ca nước cam thì sao?? Sau này anh tốt nghiệp rồi anh muốn làm công việc gì?"
"Anh à?"
Trịnh Thành Tử bị thỏ trắng hỏi bất ngờ, anh nhớ tới dự định mình ấp ủ trong lòng bấy lâu nay rồi thầm cười, nhẹ nhàng nói với thỏ trắng: "Anh vẫn chưa suy nghĩ kỹ về việc này, thật ra là chưa chắc chắn, khi nào có quyết định thực sự anh sẽ nói cho em nghe."
"Dạ!" thỏ trắng không nghi ngờ gì, chỉ cười hì hì rồi ngoan ngoãn gật đầu, hai người tiếp tục kể cho nhau nghe mọi chuyện xảy ra trong ngày nhập học, được một lúc thì thỏ trắng bị Thành Tử giục đi ngủ sớm.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trịnh Thành Tử quay người đi vào trong phòng, lúc này cả Trương Vũ Phi và Vương Uy đều đã tắm rửa xong xuôi, một người đã leo lên giường nằm đọc sách, một người thì đang ngồi chơi máy tính trên bàn, nhìn thấy Trịnh Thành Tử bước đến, Vương Uy lên tiếng hỏi: "Trịnh Thành Tử cậu còn có một cô em gái à?"