Editor: Waveliterature Vietnam
"Chà, cái gì vậy? Tớ nghĩ cậu sẽ chọn Đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa?" Đích Hạ Phong dùng khuỷu tay của mình để đẩy cánh tay của Trịnh Thành Tử trên bàn và tiếp tục hỏi.
"Không hề." Giọng nói của Trịnh Thành Tử dừng lại và tiếp tục: "Tớ dự định đăng ký đại học phía Nam."
"Thật ư?" Đích Hạ Phong sững sờ. "Đại học Nam Kinh, mặc dù nó cũng là một trong những trường tốt nhất trong cả nước, nhưng dù gì thì nó cũng đứng sau Đại học Bắc Kinh. Tại sao cậu muốn học đại học Nam Kinh? "
"..." Trịnh Thành Tử ngước lên và lặng lẽ nhìn Đích Hạ Phong nhưng không trả lời mà tiếp tục cúi đầu làm bài kiểm tra.
Đích Hạ Phong nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Tử một lúc lâu, rồi đột nhiên nhận ra: "Ôi trời!! Tớ biết!! Cậu không thể vì bạn gái nhỏ của mình mà như vậy chứ? Năm nay thỏ trắng học lớp mấy rồi nhỉ?"
"Lớp năm."
"Ồ, vâng! Lớp năm!" Đích Hạ Phong vỗ nhẹ vào lòng bàn tay và lắc đầu. "Bởi vì thỏ trắng đang học lớp năm! Bạn gái nhỏ của cậu vẫn chưa lớn, cậu phải đi học đại học. Cậu đang lo lắng về việc nếu cậu đi học xa ở Bắc Kinh thì bạn gái nhỏ của cậu sẽ bị cướp bởi người khác ư? "
Trịnh Thành Tử ngước lên và nhìn Đích Hạ Phong bằng ánh mắt yếu ớt, nhưng cậu lại quá lười để nói chuyện với cậu bạn của mình.
"Này, cậu không nên nghiêm túc với thỏ trắng như vậy chứ?" Đích Hạ Phong thấy sự im lặng của Trịnh Thành Tử liền cười khẫy, rồi lại lo lắng: "Tớ luôn nghĩ rằng cậu và thỏ trắng là bạn thời thơ ấu, lớn lên cùng nhau, nhưng thực sự tớ không nghĩ rằng cậu thực sự muốn đợi cô ấy lớn lên, rồi yêu cô ấy, kết hôn? "
"..."
Trịnh Thành Tử vẫn không đáp lại gì.
"Này, cậu đã phạm sai lầm, cậu lớn hơn cô ấy bảy tuổi đấy!" Đích Hạ Phong chỉ cảm thấy sốc: "Mặc dù tớ hay đùa với cậu rằng gọi thỏ trắng là bạn gái nhỏ của cậu, nhưng tớ chưa bao giờ cảm thấy điều này trong lòng. Rốt cuộc, liệu hai người có thể ở bên nhau với sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người là quá lớn như vậy. Cậu nghĩ về điều đó, khi cậu vào đại học, cô ấy chỉ là mới là đứa học sinh cấp hai! Khi cậu tốt nghiệp đại học, cô ấy chỉ mới học cấp ba! Nếu sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học... cậu là... cậu là... "
Đích Hạ Phong cảm thấy rằng mình đã quá muộn. Anh liếʍ ngón tay và lấy cây bút trên giấy một lúc trước khi tiếp tục. "Lúc đấy cũng đã là 28 hoặc 29?? Cậu thực sự muốn yêu một đứa trẻ như thỏ trắng không. À mà lúc đấy, bố mẹ cậu chắc chắn sẽ hối thúc cậu kết hôn nữa chứ?"
"..."
Trịnh Thành Tử nhìn Đích Hạ Phong với vẻ mặt trống rỗng một lúc lâu. Cuối cùng Trịnh Thành Tử nói: "Cậu có bận không? Cậu đã làm xong đề thi thử chưa?"
"Này, Trịnh Thành Tử, sao cậu lại không quan tâm đến lời tớ nói chứ!" Đích Hạ Phong nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt bất mãn trước sự thờ ơ của Trịnh Thành Tử. Đích Hạ Phong vỗ vai Trịnh Thành Tử và nói, "Cậu hãy cân nhắc lại về chuyện thỏ trắng đi chứ? Tại sao cậu lại phải trói buộc mình vào một trường hợp khó xử như vậy chứ? Chắc chắn sau này cậu đi học đại học sẽ có rất nhiều cô gái dễ thương trong trường đại học. Cậu có thể thử bắt đầu một mối quan hệ với bất kỳ ai trong số họ. Cậu thực sự muốn bắt đầu với cô bé 12 tuổi ư, điều đó sẽ bất hợp pháp!"
"Cậu hãy im miệng lại tớ xem nào!" Trịnh Thành Tử liếc nhìn Đích Hạ Phong một cách yếu ớt, và cuối cùng không thể chịu đựng được cậu bạn cùng bàn.
"Tớ không..." Khi Đích Hạ Phong vẫn muốn tiếp tục nói gì đó thì đột nhiên điện thoại di động của Trịnh Thành Tử nằm trên bàn đột nhiên rung lên.
Trịnh Thành Tử liếc Đích Hạ Phong với ánh mắt căm phẫn rồi đưa tay ra để lấy điện thoại ra khỏi bàn. Màn hình hiển thị một tin nhắn mới từ thỏ trắng.
Ngón tay Trịnh Thành Tử khẽ di chuyển và mở tin nhắn.