Editor: Waveliterature Vietnam
"Được rồi, lau đi."
Sau khi thỏ trắng lau đầu Trịnh Thành Tử thật khô ráo thì cô tháo khăn tắm ra và nhìn vào mái tóc đã được lau khô. Thỏ trắng mỉm cười và nói: "Cuối cùng em cũng lau tóc anh khô rồi, và anh sẽ không sợ bị lạnh nữa."
"..." Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với một ánh mắt hài hước, như một tiếng thở dài.
"Có chuyện gì vậy ạ? Anh muốn nói gì à, ca ca nước cam?" Thỏ trắng thấy Trịnh Thành Tử trông như muốn nói gì và không thể không hỏi cậu.
"Anh muốn nói..." Giọng nói của Trịnh Thành Tử dừng lại và mỉm cười lặng lẽ, rồi tiếp tục: "Em sẽ là một người mẹ tốt trong tương lai."
"Hả?" Thỏ trắng đứng hình rồi không phản ứng lại trong một lúc lâu.
Trịnh Thành Tử không tiếp tục giải thích, chỉ chạm nhẹ vào vai thỏ trắng và nói: "Em coi đi tắm rồi tới xem tivi với anh đi. Mà em đã làm bài tập về nhà xong chưa??"
"À... xong rồi..." Thỏ trắng nghi ngờ gật đầu và đi tắm.
Chỉ khi thỏ trắng vừa bước vào phòng tắm, cô đã cảm thấy có một chút hoài nghi về hành động của Trịnh Thành Tử. Có phải ca ca nước cam tự hào khi thỏ trắng chăm sóc cậu như vậy ư?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng thỏ trắng bỗng trở nên hạnh phúc.
Khi thỏ trắng đi ra vào trong để tắm, Trịnh Thành Tử đã ngồi ở mép giường, cầm điều khiển từ xa trong tay và liên tục thay đổi kênh.
Khi nhìn thấy thỏ trắng đi ra, Trịnh Thành Tử vẫy tay với cô, vỗ nhẹ vào vị trí xung quanh, rồi di chuyển sang một bên.
Thỏ trắng trèo lên giường rồi chui vào chăn tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay của Trịnh Thành Tử và nhìn vào TV ở phía trước.
Vào thời điểm buổi tối này, mỗi đài truyền hình đang phát một tin tức phát sóng của đơn vị trung tâm. Cả hai đều cảm thấy không biết nên xem chương trình nào.
Thỏ trắng nhìn chằm chằm vào kênh tin tức một lúc, và cảm thấy hơi buồn chán. Thỏ trắng ngáp dài và quay lại nhìn Trịnh Thành Tử, chỉ để thấy rằng đôi mắt trong trẻo của Trịnh Thành Tử đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Thỏ trắng vươn ra và chạm vào má mình với một vài nghi ngờ liệu có gì khác trên khuôn mặt cô.
"Thỏ trắng... anh nghĩ rằng em... dường như đã trưởng thành..." Trịnh Thành Tử im lặng nhìn cô một lúc lâu và cuối cùng cũng đi đến kết luận như vậy.
Có lẽ bởi vì Trịnh Thành Tử quan sát thỏ trắng mỗi ngày, và cậu cũng không biết từ khi nào cô ấy bắt đầu thay đổi, khuôn mặt tròn của thỏ trắng từ từ bắt đầu có cằm nhọn, khi thỏ trắng còn nhỏ thì cô ấy rất thấp nhưng dần dần thỏ trắng cao gần bằng vai của Trịnh Thành Tử, đôi mắt của cô rõ ràng sáng hơn, sống mũi ngày càng cao hơn. Đường viền của toàn bộ khuôn mặt không còn là khuôn mặt trong của những em bé.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu hôm nay không phải vì Trịnh Thành Tử bị ốm, thỏ trắng đột nhiên chăm sóc một cách tận tình và chu đáo như vậy thì có lẽ cậu đã không tìm thấy những khác biệt tinh tế này.
Chỉ là...
Trịnh Thành Tử liếc xuống ngực của thỏ trắng khi cô đang mang trong mình bộ đồ ngủ.
Nhưng vòng một của thỏ trắng vẫn không thay đổi là bao, vẫn phẳng như xưa.
"Thật sao ạ?" Thỏ trắng vui mừng khi nghe Trịnh Thành Tử nói vậy.
Trịnh Thành Tử đưa đôi bàn tay nhỏ, trắng, mảnh khảnh giữ khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng của mình và hỏi một cách hào hứng với Trịnh Thành Tử: "Điều đó có nghĩa là em có thể là bạn gái của anh không?"
Trịnh Thành Tử đột nhiên im lặng không nói gì.
Trịnh Thành Tử lắc đầu yếu ớt: "Không, em chỉ mới lớn lên một chút nhưng lại vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. "
"À...??" Thỏ trắng đột nhiên thở dài. Rồi suy nghĩ làm thế nào để lớn nhanh hơn nữa.