"Cháu ư?" Trịnh Thành Tử vừa trả lời nhưng lời nói của cậu không rõ ràng, rồi cậu đưa mắt nhìn vào bình sữa đang nằm trên tay mình và cảm thấy một chút sợ hãi.
"Ah, cháu chỉ cần cho thỏ trắng uống sữa bằng cách đưa bình sữa vào miệng con bé. " Đích Mụ Mụ vừa đứng bên cạnh thỏ trắng vừa hướng dẫn cho Trịnh Thành Tử.
"..." Trịnh Thành Tử cúi đầu xuống và liếc nhìn thỏ trắng với đôi mắt nhắm đầy mệt mỏi và thở dài. Cậu ngước lên và nhìn thỏ: "Nhưng thỏ trắng vẫn đang ngủ mà cô."
"Không có sao đâu cháu ạ, thỏ trắng có một điểm đặc biệt là có thể uống sữa trong khi ngủ, cháu cứ việc giữ cái bình sữa cho thỏ trắng thì con bé sẽ uống hết bình đấy. "Mẹ thỏ trắng đẩy tay, thúc giục Trịnh Thành Tử nhanh chóng cầm lấy bình sữa đưa vào miệng thỏ trắng.
Trịnh Thành Tử cảm thấy mình chưa bao giờ làm việc nào mà khó khăn đến như vậy.
Trịnh Thành Tử nhìn xuống bình sữa đang nằm trong tay mình và nhìn thỏ trắng đang tự mυ'ŧ những ngón tay của cô bé. Cuối cùng, Trịnh Thành Tử cũng lắc bình sữa theo chỉ dẫn của mẹ thỏ trắng, và ngập ngừng đưa đầu núm bình sữa vào miệng thỏ trắng.
Thỏ trắng đang mυ'ŧ những ngón tay, nhanh chóng rút ngón tay trong miệng ra, sau đó nắm lấy bình sữa và nắm lấy núʍ ѵú giả, và uống sữa.
Trịnh Thành Tử chỉ nhìn vào những bong bóng trong bình sữa cứ nổi lên, nhưng trong một khoảnh khắc nhanh chóng, toàn bộ sữa trong bình đã được thỏ trắng uống hết.
Sau khi uống hết sữa, gương mặt thỏ trắng bớt căng thẳng đi, sau đó cô bé lại tiếp tục giấc ngủ say của mình.
Bàn tay nhỏ bé của thỏ trắng đang ôm cổ Trịnh Thành Tử cuối cùng cũng thả lỏng hơn.
Trịnh Thành Tử thở một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
"Ôi con trai của mẹ." Mẹ của Trịnh Thành Tử đứng bên cạnh và nhìn con trai mình cho thỏ trắng uống sữa bình. Chu A Di mỉm cười và nói: "Bố của con lâu nay thậm chí chưa bao giờ cho con uống sữa, mẹ thấy con có ích hơn bố của con nhiều rồi đó."
"..." Trịnh Thành Tử nghe những lời nói của mẹ dường như cậu không nói nên lời. Cậu đặt bình sữa đang nằm trên tay của mình lên bàn cạnh giường, rồi nhìn thỏ trắng đang nằm trên tay mình và ngủ gật. Trịnh Thành Tử thì thầm: "thỏ trắng đang ngủ."
"Không sao đâu, để cô bồng con bé cho cháu, đưa cho cô nào. "Mẹ thỏ trắng mỉm cười và vươn tay ôm nắm lấy người mềm mại của thỏ trắng. Hai tay bắt chéo nhau và ôm lấy thỏ trắng.
"Hay chị cứ về nhà ngủ đi còn thỏ trắng cứ để ở đây và ngủ với Trịnh Thành Tử" Chu A Di nhìn mẹ thỏ trắng chú đang khéo léo bế thỏ trắng, và khẽ nhìn vào gương thỏ trắng đang giấc say nồng.
"Thỏ trắng thường hay tỉnh giấc vào ban đêm, nên nếu để thỏ trắng ngủ ở đây thì tôi sợ con bé sẽ khóc và quấy rối buổi đêm, sẽ làm phiền nhà anh chị." Mẹ thỏ trắng mỉm cười và nói lời tạm biệt với hàng xóm của cô, sau đó đưa thỏ trắng về nhà.
Sau khi Chu A Di tạm biệt hai mẹ con thỏ trắng, Trịnh Thành Tử đứng bên cạnh cũng đưa mắt nhìn dõi theo.
Trịnh Thành Tử đột nhiên cảm thấy trong người khó chịu và không thể không hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đang nhìn gì vậy?"
"Uhh..." Chu A Di mỉm cười với Trịnh Thành Tử rồi nói với một giọng điệu nhẹ nhàng: "Con trai, nếu sau này con có kết hôn thì nhất định con phải là một người cha tốt. "
"..." Sau khi Trịnh Thành Tử lắng nghe điều này, thoáng thấy, đôi má trên gương mặt đột nhiên lập tức lộ ra vẻ khó chịu.
"Được rồi, giờ cũng khuya rồi, con nên trở về phòng và đi ngủ và chuẩn bị tinh thần rằng bạn gái nhỏ của con sẽ đến gặp con vào ngày mai." Chu A Di nhìn vẻ mặt hơi xấu hổ của Trịnh Thành Tử và không thể tiếp tục trêu chọc cậu nữa.
"Con biết rồi ạ." Trịnh Thành Tử quay người lại và bước đi về phòng của mình. Chỉ sau vài bước, cậu đột nhiên dừng lại và quay người lại nhìn mẹ mình. "Suốt hôm nay con cứ nghĩ về điều mẹ nói, sao mẹ cứ nói rằng thỏ trắng là bạn gái của con? "